Ta đang sống giữa bầu trời trong xanh của tháng tư lịch sử, mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng và đầy sức sống. Những tia nắng đầu hè bắt đầu trải nhẹ khắp phố phường, không gay gắt mà ấm áp như một lời đánh thức thiên nhiên sau giấc ngủ dài. Hoa loa kèn trắng tinh khôi khoe sắc trên khắp phố phường Hà Nội, làm dịu lòng người giữa bao bộn bề, vất vả. Cây cối xanh mướt, bầu trời trong veo và tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè đang đến gần. Tháng Tư không chỉ đẹp bởi cảnh vật, mà còn bởi cảm giác
nhẹ nhàng, rộn ràng len lỏi trong từng khoảnh khắc – như một bản tình ca ngọt ngào của đất trời chuyển mùa.
Tháng tư, với vô vàn sự kiện đặc sắc như: ” Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam (21/4); Ngày Sức khỏe Thế giới (7/4); Ngày Trái Đất (Earth Day) (22/4);….., những ngày ấy dều đem lại cho ta niềm vui rồi cũng sẽ lại qua đi. Nhưng cũng có những ngày ở lại mãi trong lòng người Việt như một khúc tráng ca bất tử – và ngày 30/4 là một trong những ngày như thế. Đó không chỉ là một dấu mốc lịch sử, mà còn là niềm tự hào, là nước mắt, là máu xương, là khát vọng hòa bình của cả một dân tộc đã đi qua bao mất mát, đau thương nhưng anh dũng, tự hào.
Cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ kết thúc năm1975 là cuộc đấu tranh kiên cường của nhân dân miền Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ vĩ đại. Từ phong trào “đồng khởi” năm 1960, chiến tranh ngày càng lan rộng với nhiều trận đánh lớn như Ấp Bắc (1963), Mậu Thân (1968), và chiến dịch Đường 9 – Nam Lào (1971). Đỉnh cao là chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử vào cuối tháng 4/1975, khi quân giải phóng tiến vào Sài Gòn, buộc chính quyền Sài Gòn đầu hàng vô điều kiện vào ngày 30/4. Cuộc chiến kết thúc thắng lợi, mở ra kỷ nguyên mới: đất nước thống nhất, non sông thu về một mối.
Ngày 30/4/1975 – ngày lá cờ giải phóng bay phấp phới trên bầu trời trong xanh, ngày mà cả đất nước vỡ òa trong tiếng reo hò, trong nước mắt hạnh phúc của triệu triệu con tim, không còn sự mất mát, chia ly. Sau thời gian dài chia cắt bởi chiến tranh, mảnh đất hình chữ S cuối cùng cũng được nối liền một dải. Bao người mẹ mất con, bao người vợ mất chồng, bao đứa trẻ mồ côi – tất cả những đau thương ấy dường như được gột rửa phần nào bởi niềm vui chiến thắng.

Tôi không sinh ra trong thời khói lửa, không tận mắt chứng kiến đoàn quân tiến vào Dinh Độc Lập, nhưng mỗi khi tháng Tư về, lòng tôi vẫn rưng rưng xúc động khi xem lại những thước phim đen trắng, nghe lại tiếng loa phóng thanh vang lên giữa phố phường Sài Gòn: “Tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện…” – khoảnh khắc ấy, cả non sông như cùng hát khúc hoan ca. Hòa bình! Cuối cùng cũng là hòa bình!
Chiến thắng 30/4 không chỉ là chiến thắng của quân sự, mà còn là chiến thắng của lòng dân, của tinh thần quật cường và khát vọng sống của người Việt Nam. Những người lính đã ngã xuống không chỉ để bảo vệ từng tấc đất, mà còn để cho thế hệ mai sau được sống trong tự do, trong những mùa xuân không tiếng súng.
Tôi biết ơn họ – những người anh hùng đã không tiếc máu xương cho một nền độc lập. Và tôi cũng tự nhắc mình phải sống sao cho thật xứng đáng với những gì cha ông đã hi sinh. Ngày hôm nay, đất nước đã yên bình, thành phố rực rỡ ánh đèn, trẻ em đến trường trong tiếng cười nói hồn nhiênvui chơi trong vườn hoa độc lập, kết quả tự do là thành quả của biết bao gian lao, mất mát của các thế hệ cha anh.
Ngày 30/4 không chỉ là ngày nghỉ lễ. Đó là ngày để nhớ, để tri ân, và để nhắc nhở chính mình rằng: Tự do không đến dễ dàng. Hòa bình không phải là điều hiển nhiên. Và đất nước này đã được dựng xây bằng cả tình yêu, máu, nước mắt và hy vọng của biết bao thế hệ.