Những ngày cuối tháng Tám, khi phố phường Hà Nội dần khoác lên mình bầu không khí rộn ràng của ngày Tết Độc lập, tôi và mẹ nắm tay nhau đi dạo trên những tuyến phố cổ quen thuộc. Trên cao, những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới, như thắp sáng cả bầu trời thu trong xanh. Gió lùa qua những mái ngói rêu phong, qua những ban công rực rỡ sắc đỏ khiến tôi ngỡ như cả phố phường đã hóa thành một dòng chảy bất tận của niềm tự hào dân tộc.
Mẹ khẽ cười, rồi nói nhỏ với tôi: “Quả thật trên thế giới này, không đất nước nào yêu lá cờ bằng Việt Nam ta con nhỉ?” Câu nói của mẹ khiến tôi bồi hồi. Tôi ngước nhìn lên những lá cờ đang bay phấp phới và bỗng thấy sống mũi cay cay. Đúng vậy, không dịp nào trong năm mà lá cờ Tổ quốc lại vắng bóng trên từng ngôi nhà, từng góc phố: Tết Nguyên Đán, Trung thu, Quốc khánh, những ngày hội làng, hay thậm chí trong cả ngày thường, lá cờ đỏ sao vàng vẫn hiện diện, như một lời nhắc nhở dịu dàng mà kiên định: “Chúng tôi là người Việt Nam.”

Đi giữa phố cổ, tôi thấy rõ ràng sự gắn bó đặc biệt giữa nhân dân và lá cờ. Nó không chỉ là một biểu tượng, không chỉ là màu đỏ và ngôi sao vàng năm cánh mà còn là những giọt máu đào của bao thế hệ đã ngã xuống cho độc lập hôm nay. Ngôi sao ấy tượng trưng cho màu da vàng và khối đại đoàn kết dân tộc (sĩ, nông, công, thương, binh) luôn chung sức, đồng lòng dưới lá cờ cách mạng. Quốc kỳ là ánh sáng dẫn đường, là niềm tin, là sức mạnh giúp dân tộc vượt qua những năm tháng khốc liệt nhất của chiến tranh.
Mẹ kể cho tôi nghe, lá cờ đỏ sao vàng không tự nhiên mà có. Nó xuất hiện lần đầu vào năm 1940 trong phong trào cách mạng Nam Kỳ, được hun đúc từ khát vọng độc lập của nhân dân. Rồi đến ngày 2 tháng 9 năm 1945, lá cờ ấy tung bay trên Quảng trường Ba Đình lịch sử, chứng kiến thời khắc Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Từ khoảnh khắc ấy, lá cờ đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của Tổ quốc, gắn liền với từng bước trưởng thành của đất nước ta cho đến ngày hôm nay. Lá cờ khi ấy là niềm vui, là hi vọng, là minh chứng cho sự sống còn của dân tộc. Còn giờ đây, trong những ngày hòa bình, lá cờ lại mang một ý nghĩa khác: nó là biểu tượng của tự do, độc lập của khát vọng vươn lên, của niềm tin rằng Việt Nam sẽ còn phát triển hùng cường hơn nữa. Mỗi lần nhìn lá cờ bay trên Quảng trường Ba Đình lịch sử, hay tung bay giữa những ngày hội non sông, lòng tôi lại rộn lên những nhịp đập mạnh mẽ, như chính trái tim mình đang hòa chung cùng Tổ quốc.

Lá cờ đỏ sao vàng trở nên đặc biệt trong tâm thức của mỗi người dân Việt Nam là điều vô cùng tự hào mà chúng tôi luôn khao khát muốn thể hiện. Đi qua từng con phố, tôi thấy người dân không ai bảo ai, đều treo cờ thật ngay ngắn, trang trọng. Có nhà còn nâng niu giặt sạch, là phẳng rồi mới treo lên cột cờ. Có những cụ già còn ngồi tỉ mỉ buộc lại từng sợi dây, ánh mắt rạng ngời niềm hạnh phúc. Có em nhỏ thì cười vang thích thú khi được bố mẹ bế lên để tự tay treo lá cờ trước hiên nhà. Những khoảnh khắc giản dị ấy khiến tôi nhận ra rằng: tình yêu với lá cờ đã ngấm vào máu thịt của biết bao thế hệ, từ người già tới trẻ nhỏ, từ thành thị đến nông thôn: dải đất hình chữ S này trân quý lá cờ Tổ Quốc biết bao!

Tôi thầm nghĩ: Mẹ nói đúng! Trên thế giới rộng lớn, ít có dân tộc nào có sự gắn bó sâu nặng với lá cờ như đất nước Việt Nam. Ở nhiều nơi, cờ chỉ xuất hiện trong dịp trọng đại. Nhưng ở đất nước tôi, cờ có mặt trong từng bước chuyển mình của đời sống: từ ngày cưới, ngày hội, cho tới ngày ra đi của một người lính hay một người cộng sản… Lá cờ vẫn theo ta trong niềm vui lẫn nỗi buồn, hiện diện khi ta hát khúc khải hoàn và cả khi ta tiễn đưa một anh hùng về với đất mẹ.
Trong buổi chiều cuối hạ ấy, khi nắm tay mẹ bước qua những mái phố rực sắc đỏ, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm tự hào khôn tả. Lúc ấy, tôi thấy mình nhỏ bé trước chiều dài lịch sử, nhưng đồng thời cũng thấy mình được tiếp thêm tinh thần vô cùng mạnh mẽ như trái tim tôi được gieo thêm một mầm xanh của ước mơ, của khát vọng xây dựng đất nước từ chính lá cờ ấy.

Tiếng rao quen thuộc vang lên giữa phố phường, xen lẫn tiếng cười nói ríu rít. Không khí Hà Nội trước Tết Độc Lập vừa nhộn nhịp, vừa trang nghiêm. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình hòa cùng nhịp đập của triệu triệu trái tim Việt Nam. Lá cờ đỏ sao vàng không chỉ bay trên bầu trời, mà còn bay trong chính tâm hồn tôi, trong từng hơi thở, từng giọt máu, từng giấc mơ về một tương lai rạng rỡ của đất nước. Nó như nhắc tôi nhớ rằng: được sống trong hòa bình hôm nay là nhờ máu xương của ông cha ta đã đổ xuống. Biết bao anh hùng đã nằm lại trên chiến trường và thế hệ trẻ chúng tôi phải sống sao cho xứng đáng, cho trách nhiệm với họ và cả non sông đất nước.
Mẹ vẫn nắm tay tôi, đôi mắt mẹ ánh lên niềm tin và sự tự hào. Tôi khẽ gật đầu, thì thầm với mẹ: “Đúng thật mẹ ạ. Lá cờ ấy chính là hồn thiêng của dân tộc. Con thấy thật tự hào khi được sống dưới bóng cờ thiêng liêng này!”