Trang chủ Tin tức - sự kiện

Lời nói đi trước thì giờ của Smith

21/11/2024

Lời nói đi trước thì giờ của Smith

(Truyện Khoa học viễn tưởng)

Thế giới hiện nay đang phát triển vượt bậc. Năm 2158, nhân loại chung sống với những con rô-bốt biết vui buồn, biết khóc cười. 5 năm sau, ta được chứng kiến những chiếc xe bay trên bầu trời, dần thay thế trở thành phương tiện giao thông công cộng phổ biến. 6 năm sau nữa con người tạo nên kì tích, khám phá thành công đại dương bao la, chinh phục tất cả các hang động bí ẩn nằm sâu trong lòng đất. Hiện tại – năm 2175 – nơi tôi đang sống, các nhà nghiên cứu khoa học đang tiến hành một dự án nhằm giải mã vũ trụ - tôi – Former - là một nghiên cứu viên trong đó. Thế nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, dự án dường như rơi vào bế tắc – máy móc liên tục gặp các lỗi kĩ thuật, tiến trình tạo ra một con tàu đi xuyên vũ trụ còn nhiều lỗ hổng lớn, khiến cho những lần thử nghiệm trước đây gây ra nhiều thiệt hại nặng nề cho dự án. Nhà khoa học Captain tức giận hét lớn:

  • Tại sao? Tại sao đã lâu như thế rồi vẫn chẳng có tiến triển gì? Tại sao chỉ là một vũ trụ nhỏ bé mà nhân loại chúng ta vẫn chưa chinh phục được?
  • Forward, cậu mau gọi nhà tiên tri Smith đến đây! – Ông bực bội ra lệnh:
  • Vâng ạ!
  • Nhà khoa học Captain, ông đang gặp chuyện gì khó khăn trong dự án này sao? – Smith ung dung bước tới trước mặt Captain, nhẹ nhàng hỏi.

Captain nắm chặt cổ áo Smith, bực dọc nói:

  • Sao ông nói trong một tương lai gần, với niềm hân hoan và vui sướng, con người ta sẽ chinh phục được màn đen vũ trũ bí ẩn đằng sau những tầng mây. Vậy mà đã sáu năm rồi, tôi không hề nghi ngờ những lời tiên tri về sự thật của ông, nhưng sao chúng ta vẫn chưa chinh phục được?
  • Nhà khoa học Captain, xin hãy thả ngài Smith ra trước đã! – Forward vội vàng nói
  • Hừ
  • Khụ khụ, anh bạn già nóng tính của tôi, ông phải bình tĩnh trước đã. Tôi thật sự đã nhìn thấy trong tương lai, nhân loại của chúng ta chinh phục được vũ trụ. Để tạo nên một kì tích như vậy, sáu năm có lẽ vẫn còn ngắn, vậy nên hãy nỗ lực tiếp tục đi.
  • Vậy trong tương lai đó, ông có thấy tôi đứng trước toàn thế giới và được vinh danh không?
  • Đương nhiên là có rồi?

Captain bỗng dưng nổi cáu, hét lớn, lấy ra từ trong áo một tập giấy đập xuống bàn làm việc:

  • Ông đang coi tôi là trò đùa à Smith, nhìn kĩ đi, tôi đã bị virus X75 kí sinh trong người, chẳng có thứ giúp tôi thoát khỏi căn bệnh này đucợ – tôi chỉ còn sống được 2 tháng nữa thôi đấy! Nhưng dự án bây giờ đang liên tục gặp rắc rối, sáu năm mà dự án mới chỉ hoàn thành được khoảng 74%, ông nói xem tôi sống đến lúc đấy kiểu gì!

Khoảnh khắc Captain vứt lên bàn tờ bệnh án, chẳng ai dám tin vào mắt mình, cảm xúc của tôi hỗn loạn, không biết tin vào ai: “lời nói đi trước thì giờ” của Smith hay tờ bệnh án chứa đựng sự tức giận của Captain đang nằm trên bàn.

Cả phòng nghiên cứu rơi vào im lặng. Captain bực bội bước ra ngoài. Đến nhà tiên tri Smith cũng không còn ung dung như trước, đôi mắt ấy chẳng muốn tin vào điều đứng trước mặt mình. Forward lên tiếng phá tan sự lạ lùng:

  • Giải tán, mọi người về hết đi, mai chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu.

Tôi và Forward đã quen từ lúc mới bắt đầu dự án. Khi đó, tôi còn gặp nhiều khó khăn trong nghiên cứu, Forward đã chỉ dẫn và giúp đỡ tôi. Nhà tôi và Forward lại ngay cạnh nhau, nên chúng tôi rất thân thiết, hay cùng đi về chung. Hôm nay cũng vậy. Lúc về đến nhà cũng chập tối, chúng tôi rủ nhau vào quán quen của Forward.

  • Chỗ này ngon lắm đấy, nhà khoa học Captain hay hẹn tôi tới đây bàn công việc – Forward vừa cười vừa nói
  • Nhưng chỉ tiếc là sắp không còn được tới đây bàn việc cùng ông ấy nữa rồi
  • Forward à... – tôi lo lắng nói
  • Thôi được rồi, gọi món thôi, bụng tôi kêu nãy giờ
  • Ừm

Sáng hôm sau, tôi cùng Forward đến phòng nghiên cứu. Thấy mọi người đang rất chăm chú làm việc – hẳn họ rất buồn vì chuyện hôm qua nên muốn hoàn thành tâm nguyện của Captain – chinh phục vũ trụ. Sáu năm không dài cũng không ngắn, nhưng đủ khiến những người xa lạ trở thành một gia đình. Vậy nên tôi cũng cố gắng – sức khuya dậy sớm – nghiên cứu vũ trụ. Sau gần 2 tháng, dự án đã tiến triển đến hồi kết, nhưng vẫn chưa thành công. Buổi thử nghiệm bỗng phát sinh một vấn đề nghiêm trọng, con tàu vũ trụ 1402G đã biến mất hoàn toàn khỏi ra-đa của trụ sở nghiên cứu chỉ sau chưa đầy 2 giờ tiến hành thử nghiệm.

Trụ sở nghiên cứu rơi vào hoảng loạn, cố gắng liên lạc với 1402G nhưng bất thành. Tất cả nghiên cứu viên khủng hoảng tinh thần, bao nhiêu nỗ lực vẫn không thể thực hiện được giấc mơ của nhiều nghiên cứu viên, đặc biệt là nhà khoa học Captain.

Bỗng một tiếng “uỳnh” phá tan sự khủng khoảng khiến cả trụ sở nghiên cứu càng thêm lo lắng – Nhà khoa học Captain bất ngờ ngã khuỵu xuống mắt đất. Forward là người đầu tiên thức thời, tiến tới xem xét và nhanh chóng đưa tới bệnh viện.

Suốt hai ngày, Captain vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Khoảng thời gian đó, có nhiều nghiên cứu viên đến thăm, nhưng chỉ có Forward ở lại, thức trắng 2 đêm. Tôi cũng ở lại với Forward, nhưng tôi biết trong 2 đêm trắng tôi ngủ không ngon giấc, Forward buồn và lo lắng đến chừng nào. Cuối cùng cơ thể của cậu ta không chịu đựng được nữa, ngất tại bệnh viện, tôi ở lại tức trực phòng cấp cứu của ông ấy. Và chúng tôi chỉ biết trông chờ vào một điều diệu kì xảy ra với Captain.

Nhưng không, đêm thứ ba tôi túc trực tại bệnh viện, những chuyên gia hàng đầu được chính phủ cử tới bước ra với khuôn mặt suy tư, tôi biết ngay họ định nói gì

“Chúng tôi đã cố hết sức rồi…” – vì câu nói ấy tôi cũng đã từng đau buồn rất nhiều, ngày hôm đó tôi mất đi mẹ - hôm nay tôi mất đi “một người cha”.

Mà người đau buồn nhất không phải tôi. Lúc ấy, Forward bước tới, lần đầu nghe câu nói ấy, tay cậu run rẩy làm cốc nước rơi vỡ trên mặt sàn, đôi mắt cậu trào ra những giọt lệ. Đêm ấy cậu khóc rất to. Forward – một đứa trẻ mồ côi đã mất đi “người cha già” Captain.

Hôm sau đến phòng nghiên cứu, Forward rưng rưng, nghẹn ngào nói với mọi người:

  • Mọi người à, nhà khoa học Captain đi rồi, đi thật rồi…

Nói xong đôi mắt cậu ấy lại đỏ hoe một lần nữa, cả phòng nghiên cứu người khóc người buồn.

“À, chẳng phải một mình Forward mất đi một người cha”

Đến cả Smith, nhà tiên tri ngày thường ung dung và lãnh đạm cũng không kìm được nước mắt, tiếc thương cho ông bạn già.

Sau những ngày buồn tủi, phòng nghiên cứu vẫn phải làm việc, tiếp tục dự án. Họ cứ tiếp tục làm mà không có những lời quát mắng của nhà khoa học Captain. Forward tiếp nhận dự án, là đội trưởng mới thay thế cho Captain. Nhưng nhiều năm trôi qua, dự án vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chẳng ai nghĩ ra được tại sao ngày hôm đó: tàu vũ trụ 1402G đột ngột biến mất. Vấn đề này khiến nhiều nghiên cứu viên muốn rời bỏ dự án, họ thấy họ đã dành ra quá nhiều thời gian cho nghiên cứu mà chẳng có gì tiến triển. Có những người chỉ mới độ 20 tuổi, họ đã cống hiến cho dự án này 8 năm những cũng quyết định rời bỏ. Chẳng còn ai kiên trì tiếp tục tìm ra lời giải cho điều vô lý.

Trước lúc mọi người rời đi, Forward nhẹ nhàng nói:

  • Mỗi người các cậu đều có thể rời đi, tôi không oán trách. Các bạn rời đi cũng là vì gia đình, vì hoài bão, ước mơ riêng. Các bạn đều đã cống hiến cho dự án này 8 năm cuộc đời. Nếu ai ở lại, sẽ cùng tôi tiếp tục cố gắng, dù cho rời đi thì các bạn yên tâm, 8 năm của các bạn không phải là hoài phí. 5-10 năm nữa, cho đến khi nào nghiên cứu thành công, các bạn vẫn sẽ được vinh danh cho 8 năm cống hiến của mình. Giờ các bạn có thể đưa ra lựa chọn của mình rồi. Tôi rất cảm kích những người ở lại nhưng cũng biết ơn dù bạn ra đi.

Nói xong, Forward úp mặt xuống bàn. Lúc lâu sau, tôi vỗ nhẹ vai của Forward, nói:

  • Mọi người đi hết rồi, chỉ còn tôi, cậu và ngài Smith thôi.
  • Mọi người sẽ ở lại đây ư? Dù là 10-20 năm sau?
  • Ừ, tôi sẽ ở lại vì ông bạn già.
  • Tôi cũng sẽ không để bạn thân của mình ở lại một mình đâu.
  • Cảm ơn mọi người

Lúc ấy, chẳng biết Forward đã khóc tự lúc nào.

Thế nhưng hình như mọi người nói đúng, chẳng một ai muốn tìm lời giải cho điều vô lý. Nhưng tôi không cho rằng thế. Forward và ngài Smith cũng vậy. Nhưng nhiều đếm nghiên cứu vẫn vậy, vẫn không có tiến triển. Cả ngày chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu được thêm gì. Tối đó, ba người chúng tôi cùng đi ăn ở quán quen ấy. Trong lúc ăn, Forward dường như chẳng nói gì. Tôi khẽ gọi:

  • Forward, Forward, này Forward!
  • Hả
  • Cậu ngẩn ngơ gì vậy?
  • Chắc đang nhớ về ông bạn già của ta ấy mà
  • Ừm
  • Forward à, thời gian trôi qua sẽ không trở lại đâu. Cậu cũng đâu thể bẻ cong thời gian để gặp lại Captain.
  • …Đúng là tôi chẳng thể bẻ cong thời gian.
  • Thời gian! Đúng rồi, thời gian! – Smith hào hứng hét lên
  • Có chuyện gì vậy Smith? – Tôi ngạc nhiên hỏi
  • Phải rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? – Forward vui mừng nói
  • Chẳng lẽ nào là bẻ cong thời gian ư? – Tôi lơ ngơ hỏi.
  • Đúng rồi! Nếu hôm đó, chiếc tàu vũ trụ 1402G đạt tốc độ thật nhanh, dòng thời gian có thể đã bị bẻ cong, đưa con tàu ấy đến một chiều không gian khác, là tương lai, là quá khứ, là một thế giới mới - là bất cứ nơi nào. Thế nhưng đây mới chỉ là phỏng đoán của tôi. Chuyện gì đã thực sự xảy ra ngày hôm đó vẫn chưa chính xác.
  • Ta đã quyết định cống hiến thanh xuân của mình, vậy chúng ta phải thử xem sao! Ngày Smith nhỉ?
  • Khụ khụ, được rồi, ta mới chỉ 50 tuổi, vẫn còn làm việc được.

Sau buổi tối hôm đó, chúng tôi đã thảo luận với nhau rất nhiều về vấn đề nan giải: bẻ cong thời gian (không gian). Chưa ai có thể chứng minh rằng thời gian không thể bị bẻ cong. Nhưng không gì là không thể: chỉ còn nhân loại chưa biến mất, các kì tích sẽ lần lượt xuất hiện. Vùi mình vào nghiên cứu, chúng tôi đã thức trắng nhiều đêm, đôi khi quên cả bữa. Nó đã khiến chúng tôi kiệt sức và phải trì hoãn công việc một số ngày. Và sau khi nghỉ ngơi xong, chúng tôi lại điên cuồng lao vào làm việc.

Chỉ sau khoảng sáu tháng làm việc miệt mài, chúng tôi tiến hành buổi thử nghiệm bẻ cong thời gian đầu tiên. Chúng tôi đã sử dụng con tàu mang số hiệu 1402F dựa theo bản vẽ con tàu 1042G trước đây, thiết lập hệ thống điều khiển từ xa. Đứng trong trụ sở nghiên cứu, chúng tôi hồi hộp lo lắng.

  • Tàu vũ trụ đã được chuẩn bị, nhiên liệu đủ, các thiết bị cần thiết đã ổn, không có vấn đề gì. Nào Forward và Former, hãy đếm đi
  • 1…2…3

“Uỳnh” – con tàu vũ trụ đã bay lên, bước vào khoảng không vũ trụ rộng lớn.

  • Former, tăng tốc đi!
  • Ừ! – Tôi sử dụng bảng điều khiển tăng tốc cho con tàu từ xa.
  • Khoan, chậm lại chút, ra-đa vừa phát hiện ra hai tinh thể thiên thạch đang lao tới đây, mau chuyển hướng! – Smith nói
  • Không kịp nữa rồi, Smith, thiên thạch đang lao về đây rất nhanh! – Tôi hét lên
  • Chậc! – Smith tặc lưỡi
  • Này Former, thả trôi con tàu đi!
  • Nhưng thiên thạch đâm vào sẽ tạo ra một tổn thất rất lớn đấy, nhất là khi ta không còn đủ chi phí cho một con tàu mới!
  • Đưa bảng điều khiển cho tôi! – Forward nói rồi giật lấy nó từ trong tay tôi

Cậu ta thật sự đã thả trôi con tàu vũ trụ. Thiên thạch mạnh mẽ lao đến. Trong một khoảnh khắc, Forward đẩy mạnh cần tăng tốc, tạo nên sự diệu kì. Con tàu vũ trụ chỉ bị xước vài vết nhỏ, nhưng tảng thiên thạch đã tan tành thành nhiều mảnh nhỏ. Chúng tôi hòa reo vui sướng.

  • Giỏi lắm cậu nhóc, không hổ công Captain đã dạy dỗ bấy lâu! – Smith khen ngợi Forward
  • Cậu giấu kĩ quá đấy! – tôi huých nhẹ vai Forward

Nhưng chẳng kịp vui bao lâu, chúng tôi bỗng nghe một tiếng uỳnh lớn. Có thứ gì đó đã va chạm mạnh với nhau ở trên vũ trụ? Bỗng Smith hốt hoảng hét lên:

  • Forward! Former! Con tàu đã biến mất rồi
  • GÌ cơ? – tôi ngạc nhiên hỏi lại
  • Tàu vũ trụ 1402F đã biến mất hoàn toàn khỏi ra-đa giống như trước đây!
  • ! – Forward ngạc nhiên
  • Ta đã thành công rồi ư! – Tôi kinh ngạc nói
  • Có lẽ là vậy! Nhưng chúng ta chẳng hề biết nó đã đi đâu, vậy ta phải tự thử nghiệm với con tàu rồi.
  • Nhưng chúng ta chẳng còn đủ kinh phí để sản xuất ra một con tàu nào nữa.
  • Chúng ta sẽ cùng nói chuyện với chính phủ, họ chắc chắn sẽ đầu tư cho chúng ta!
  • Vậy được, mai chúng ta sẽ cùng nhau đi!

Nhưng trước khi ra về, tôi đã hỏi ngài Smith:

  • Này nhà tiên tri Smith, ông không thể tiên tri ra bước đường thành công cho dự án này sao?
  • Tôi không thể!
  • Tại sao?
  • Những giấc mơ ấy vụt thoáng qua, và chỉ dừng lại ở hình ảnh thể hiện kết quả trong tương lai, vậy nên tôi cũng không thể biết được.
  • Được rồi tôi về đây, tạm biệt cậu!
  • Vâng, ngài đi về!

Sau bao tháng năm làm việc, chúng tôi cuối cùng cũng có được một đêm hiếm hoi ngon giấc. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi cùng hai người bọn họ đến trước mặt chính phủ, xin tài trọ cho dự án. Thư kí dẫn chúng tôi vào, mời chúng tôi ngồi lên ghế, ngài chủ tịch bước vào:

  • Chào ngài chủ tịch – chúng tôi đồng thanh
  • Ái chà chà, cơn gió nào đưa ngài Smith cùng hai vị nghiên cứu viên dưới trướng Captain tới đây hôm nay vậy?

Smith tiến lên đằng trước, dõng dạc nói:

  • Ngài chủ tịch Watson, liệu ông có thể tiếp tục tài trợ cho dự án nghiên cứu của chúng tôi không?
  • Ông lớn tuổi hơn tôi, không cần câu nệ đâu, gọi tôi là Watson cũng được.
  • Được rồi Watson, ông nghĩ sao về việc này?
  • Tôi biết lời tiên tri của ông luôn là thật, Smith à, nhưng ông đã nói ra một viễn cảnh khi dự án thành công, và đặc biệt, Captain còn sống. Nhưng thực cảnh khác với điều đó… Captain là một người có năng lực hơn tất cả.
  • Vậy thì ông có đồng ý không?
  • Hửm, ông đoán xem tôi đang nghĩ gì?
  • Watson!
  • Được rồi, ta chỉ tin vào năng lực của Captain.
  • Ngài Watson, tôi là học trò của ngài Captain, có thể tin tưởng tôi. – Forward đột nhiên hét lên
  • Vậy cậu nói xem Captain đã mất được ba năm rồi, và các cậu còn không hoàn thành nổi dự án này. Các cậu đã để nhân loại chờ đợi dòng dã 11 năm, quỹ chính phủ hiện tại không cho phép điều đó, quỹ tư nhân của tôi cũng vậy. Các cậu đã tiêu hết rồi, nên từ bỏ đi. Phòng nghiên cứu ban đầu có đến hơn 200 người. Nhưng bây giờ cậu nhìn xem, chỉ còn ba người các cậu thôi.
  • Ngài Watson, xin hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ là muốn hoàn thành ước mơ của nhà khoa học Captain. – Forward vội vã nói
  • Vậy sao các cậu không sử dụng số tiền mà ông ta đã để lại trong di chúc, phải không Smith?
  • Nhưng chúng tôi đã sử dụng hết rồi
  • Vậy các cậu tự chịu đi!
  • Tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục lãng phí tiền vào lời giải cho điều vô lý.

Xong, chúng tôi đi theo Smith đang bực bội trở về phòng thí nghiệm.

  • Chúng ta sẽ làm gì đây? – Tôi hỏi
  • Đành gác lại giấc mơ của ông ấy tại đây thôi…
  • Này Forward, cậu ổn chứ
  • Chậc, thôi được rồi, đợi tôi tí.

Nói rồi Smith ra ngoài nói chuyện với ai đó. Lucs sau đi vào, vẻ mặt ông có chút phiền muộn, nói với chúng tôi:

  • Mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
  • Sao ông làm được? – Forward kinh ngạc hỏi
  • Này Smith, chiếc nhẫn ông đeo trể tay đâu? Đừng nói là…
  • Ừ!
  • Chẳng phải đó là kỉ vật của ông và nhà khoa học Captain sao?
  • Phải…

Vấn đề vốn liếng được giải quyết. Những ngày này, chúng tôi lao đầu vào nghiên cứu tỉ mỉ lại các bước, vẽ chi tiết và chỉnh sửa lại bản thiết kế tàu vũ trụ, sau đó lắp ráp. Cho đến ngay bây giờ, chúng tôi mặc đồ bảo hộ, hồi hộp leo lên tàu vũ trụ. Tiếng động cơ quen thuộc vang lên, chúng tôi bay vào vũ trụ. Thật khó hiểu khi trong mỗi lần thử nghiệm, cứ luôn có những tảng thiên thạch lao mạnh về phía chúng tôi. Thực hiện thao tác cũ của Forward, tôi thả trôi con tàu, sau đó tăng hỏa lực phóng mạnh vào tảng thiên thạch. Bất ngờ, ảnh hưởng bởi lực đẩy của con tàu, một tảng thiên thạch lao mạnh về một tảng thiên thạch khác. Tiếng “uỳnh” đó lại một lần nữa vang lên, thì ra lúc đó hai viên thiên thạch đã va chạm vào nhau. Bất ngờ sau tiếng va chạm, trong vũ trụ xuất hiện một cái hố đen. Nó hút con tàu vũ trụ của chúng tôi vào một không gian khác? Chúng tôi đang ở trên bầu trời trái đất? Tôi đáp tàu xuống một khoảng trống sâu trong rừng, bước xuống tàu:

  • Ta đang ở đâu vậy, trái đất sao? – Forward nói

Bỗng từ đâu xuất hiện một giọng nói là lùng:

  • Phải, nhưng đây là thế giới song song của trái đất. Chính xác hơn là vùng đất giống với trái đất nhưng nơi đây chỉ toàn những người đã chết từ bên kia về đây.
  • Cole, Palmer, sao hai cậu lại ở đây, chẳng nhẽ…
  • Không, chúng tôi đến đây giống cái cách các cậu đến đây.
  • Vậy ngài Captain cũng ở đây nhỉ? – Forward nhẹ giọng nói
  • Phải, ta ở đây!

Giọng nói quen thuộc ấy khiến chúng tôi vỡ òa, là Captain.

  • Ông ấy cũng gặp lại người học trò của mình rồi, vậy con có nhớ mẹ không, Former?
  • Mẹ? Mẹ! – Tôi nhảy bổ đến ôm lấy mẹ, khóc thật to.

Cuối cùng, Forward cùng Captain, Smith, Cole và Palmer trở về, chinh phục cả vũ trụ bao la, rộng lớn. Thành công, họ được vinh danh trước toàn thể trái đất. Forward cũng giữ đúng lời hứa với những người đã rời đi, nêu tên của bọn họ trong buổi lễ vinh dự. Khung cảnh ấy đúng với lời tiên tri của ngài Smith, ngày đó, nhà khoa học Captain đã có mặt, được vinh danh trước toàn thế giới. Chỉ là không có tôi trong khung cảnh ấy. Bởi ngày hôm đó, tôi không trở về cùng đoàn, tôi đã chọn ở lại với mẹ!

 

Nguyễn Kim Thanh – Lớp 7D
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 47 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh