“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Có ai lớn lên mà chưa từng được ủ ấm trong vòng tay mẹ, chưa từng say giấc trong tiếng ru à ơi ngọt ngào hay làn gió mát từ bàn tay mẹ những trưa hè oi ả? Và cuộc đời này, liệu có ai yêu thương, sẵn sàng sẻ chia mọi đắng cay ngọt bùi với con bằng mẹ?
Với riêng tôi, mẹ luôn giữ vị trí đặc biệt nhất – người mà tôi kính trọng và yêu thương hơn cả bản thân mình. Mẹ không mang vẻ đẹp của sự quý phái, sang trọng mà nằm ở sự tảo tần, hy sinh. Làn da rám nắng sương gió cùng những nếp nhăn in hằn nơi khóe mắt chính là dấu tích của bao năm tháng mẹ vất vả lo toan cho mái ấm này. Bố vẫn thường bảo mẹ đẹp nhất ở trí tuệ, ở sự sắc sảo và tháo vát. Người ngoài nhìn vào có thể thấy mẹ là một lãnh đạo nghiêm khắc, nhưng khi trút bỏ công việc để trở về bên con, mẹ lại dịu dàng đến lạ. Mỗi khi bàn tay gầy guộc của mẹ nhẹ nhàng luồn vào mái tóc tôi, mọi khoảng cách dường như tan biến. Chỉ còn lại cảm giác bình yên đến lạ thường, như thể mọi dòng yêu thương ấm áp đang chảy tràn từ trái tim mẹ sang tôi qua ánh mắt bao dung và nụ cười hiền hậu ấy.
Thế nhưng, tình yêu ấy đôi khi phải đi xa mới thấu hiểu trọn vẹn. Trong mắt một đứa trẻ, tôi từng mặc nhiên hưởng thụ sự chăm sóc ấy, thậm chí có lúc còn thấy mẹ thật phiền phức, khắt khe. Đã bao lần bị mẹ mắng, tôi khóc vì uất ức chứ đâu phải vì hối hận. Cho đến sáng hôm ấy, khi mẹ vắng nhà một tuần, tôi mới thấm thía sự trống trải, lạnh lẽo của căn nhà thiếu vắng bàn tay phụ nữ tần tảo ấy. Không có mẹ, bố con tôi loay hoay với mọi thứ, thiếu đi tiếng cười và sự ân cần thường nhật. Lúc ấy, tôi mới nhớ quay quắt bát canh rau, nồi thịt kho bình dị mà đậm đà vị mẹ nấu.
Ngày mẹ về, tôi là người chạy ùa ra đón đầu tiên. Cái ôm chặt của mẹ sau một tuần xa cách khiến tôi vỡ lẽ mẹ quan trọng đến nhường nào. Dù công việc bận rộn từ tờ mờ sáng đến tối mịt, mẹ vẫn như có “phép thần”, vun vén cho bố con từng bữa cơm ngon lành chan chứa tình thương. Con lớn rồi mới thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có mẹ uốn nắn, nhắc nhở từng ngày.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mong cầu đền đáp. Con viết những dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Những lúc con bướng bỉnh, cãi lời không phải vì con ghét mẹ đâu. Con mãi yêu mẹ, vui khi thấy mẹ cười và đau khi mẹ gặp chuyện không hay. Mẹ là cả bầu trời của con, nên con chỉ mong mẹ sống mãi, khỏe mạnh để con được yêu thương và phụng dưỡng.
Tình mẫu tử thiêng liêng là cội nguồn nuôi dưỡng bao tâm hồn khôn lớn, và chính mẹ đã mang đến cho con điều kỳ diệu ấy. Con muốn gửi đến mẹ lời yêu thương tận đáy lòng:
“Con dù lớn vẫn là con mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”