“Dân ta phải biết sử ta
Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam”
Câu thơ của Bác Hồ vang lên trong đầu tôi suốt cả chuyến đi, như một lời nhắc nhở dịu dàng nhưng đầy tự hào. Quả thực, lịch sử Việt Nam đã được ông cha ta gìn giữ và gây dựng qua bao thế kỉ thật hào hùng. Tôi đã được học về lịch sử qua sách vở, qua lời giảng của thầy cô, nhưng khi được trực tiếp đặt chân đến Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, tôi mới thật sự cảm nhận sâu sắc bề dày văn hóa và những dấu ấn hào hùng ấy - tôi như bước vào một thế giới khác - một thế giới của ký ức, của những dấu ấn lịch sử đã tạo nên hình hài Tổ quốc.

Bước qua cánh cửa bảo tàng, chúng tôi bắt đầu hành trình tìm hiểu về lịch sử dân tộc. Gian đầu tiên tái hiện thời điểm thực dân Pháp nổ súng xâm lược Việt Nam vào giữa thế kỷ XIX. Những bức tranh khắc họa cảnh tàu chiến Pháp cập bến Đà Nẵng, những bản đồ cổ, những văn bản ký kết bất bình đẳng… tất cả đều gợi lên một thời kỳ đau thương nhưng cũng là khởi đầu cho tinh thần kháng chiến bất khuất. Tiếp đó, chúng tôi được dẫn đến khu trưng bày về các phong trào chống Pháp đầu tiên, đặc biệt là thời vua Hàm Nghi. Cô hướng dẫn viên chỉ tay về phía chiếc súng thần công đặt trang trọng trong tủ kính và kể rằng đây là một trong những vũ khí được sử dụng trong phong trào Cần Vương. Bên cạnh đó là những khẩu súng được chế tác mô phỏng theo kiểu Pháp, do các thợ thủ công Việt Nam tự tay làm ra. Tôi nhìn kỹ từng chi tiết chạm khắc, thấy được sự kiên cường và sáng tạo của cha ông trong hoàn cảnh thiếu thốn.

Gian phòng tiếp theo khiến tôi lặng người khi tái hiện hành trình ra đi tìm đường cứu nước của chàng thanh niên yêu nước - Nguyễn Ái Quốc. Những hiện vật giản dị như chiếc va li gỗ, tấm ảnh Người tại Paris, cuốn sách về chủ nghĩa Mác – Lênin, chiếc bút máy cũ… tất cả đều kể lại một câu chuyện dài về một con người mang trong tim khát vọng giải phóng dân tộc. Tôi đọc những cái tên mà Người từng dùng làm bút danh: Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Hồ Quang… mỗi cái tên gắn với một chặng đường, một vai trò, một dấu mốc trong hành trình vĩ đại của Bác. Mỗi câu chuyện về Người là một bài học giá trị cho chúng tôi – lớp trẻ được hưởng cuộc sống hòa bình hôm nay.
Khi bước sang khu trưng bày về chiến dịch Điện Biên Phủ, cả lớp như lặng đi. Mô hình tập đoàn cứ điểm hiện ra với những đường hào, hầm chỉ huy, khẩu pháo, xe đạp thồ… Từng hiện vật đều mang dấu vết của một thời máu lửa. Tôi dừng lại trước bức ảnh các chiến sĩ kéo pháo giữa mưa rừng, nhớ đến những câu thơ của Tố Hữu:
“Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm cơm vắt,
Máu trộn bùn non
Gan không núng
Chí không mòn…”
Chiến thắng Điện Biên Phủ ngày 07/5/1954 không chỉ là một mốc son trong lịch sử, mà còn là lời khẳng định với thế giới rằng Việt Nam không khuất phục. Tôi nhìn lên bản đồ chiến dịch, thấy những mũi tên đỏ lao về phía trung tâm cứ điểm, như những dòng máu nóng chảy về tim mà lòng dâng lên niềm tự hào khó tả.
Sau khi tham quan, chúng tôi tham gia trò chơi “Truy tìm hiện vật” và “Dấu chân cách mạng”. Dù chỉ là hoạt động phụ, nhưng ai cũng hào hứng. Tôi cùng nhóm bạn chạy khắp các gian phòng, lần theo gợi ý để tìm đúng hiện vật. Tiếng cười, tiếng gọi nhau vang lên, xua tan đi sự tĩnh lặng của bảo tàng. Khi trò chơi kết thúc, tôi bất ngờ được cô chú HTV mời phỏng vấn. Cô phóng viên hỏi cảm nhận của tôi sau chuyến tham quan bảo tàng. Tôi có chút bối rối nên hơi lúng túng khi trả lời, nhưng trong tôi chỉ muốn nói một điều: “Em thấy lịch sử không còn là những dòng chữ khô khan, mà là những câu chuyện sống động. Em hiểu hơn về sự hy sinh, về lòng yêu nước, và thấy mình cần sống có trách nhiệm hơn.”

Khi xe lăn bánh rời khỏi bảo tàng, tôi ngoái nhìn lại lần cuối. Trong đầu tôi là hình ảnh Bác Hồ lặng lẽ ra đi tìm đường cứu nước, là bản Tuyên ngôn Độc lập vang vọng giữa Ba Đình, là chiến thắng Điện Biên Phủ rực rỡ. Tôi biết, chuyến đi hôm nay không chỉ là một buổi tham quan, mà là một lời nhắc nhở: hãy sống xứng đáng với những gì cha ông đã để lại. Đặc biệt là trong những ngày thu tháng 8 cả nước đang cùng hướng về đại lễ kỉ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2-9, chuyến đi của chúng tôi càng thêm phần ý nghĩa.

Khi xe dừng trước cổng trường, tôi vẫn cảm nhận một dư âm trầm hùng nhưng phảng phất buồn bởi lịch sử không chỉ là ký ức rực rỡ, mà còn để lại những vết sẹo chưa lành trên khắp đất nước. Tôi khép cuốn sổ lại, tự hứa sẽ không để những câu chuyện vang động trong bảo tàng chìm dần vào lãng quên. Bởi tiếng nói của quá khứ, nếu im lặng và bị lãng quên một ngày nào đó những mất mát có thể lặp lại. Và tôi, bằng cách học tập và sống trọn vẹn, xin được thầm cảm ơn những trái tim đã từng đập cùng nhịp với giấc mơ độc lập, tự do.