Mùa đông trong trái tim em
“Có người yêu xuân, người mến hạ
Có người lại tha thiết với mùa thu
Chỉ còn một mùa chẳng ai thích
Nghĩ lại mùa đông cũng ấm mà”
Ngày còn bé khi học tiểu học em còn nhớ mãi “câu chuyện về bốn mùa” trong sách Tiếng Việt lớp 2:

“Một ngày đầu năm, bốn nàng tiên Xuân, Hạ, Thu, Đông gặp nhau. Đông cầm tay Xuân, bảo:
– Chị là người sung sướng nhất đấy! Ai cũng yêu chị. Chị về, vườn cây nào cũng đâm chồi nảy lộc.
Xuân nói:
– Nhưng phải có nắng của em Hạ, cây trong vườn mới đơm trái ngọt. Có em Hạ, các cô cậu học trò mới được nghỉ hè.
Cô nàng Hạ tinh nghịch xen vào:
– Thế mà thiếu nhi lại thích em Thu nhất. Không có Thu, làm sao có vườn bưởi chín vàng, có đêm trăng rằm rước đèn, phá cỗ…
Đông, giọng buồn buồn:
– Chỉ có em là chẳng ai yêu.
Thu đặt tay lên vai Đông, thủ thỉ:
– Có em mới bập bùng bếp lửa nhà sàn, có giấc ngủ ấm trong chăn. Sao lại có người không thích em được?
Bốn nàng tiên mải chuyện trò, không biết bà Đất đã đến bên cạnh từ lúc nào. Bà vui vẻ góp chuyện:
– Các cháu mỗi người một vẻ. Xuân làm cho cây lá tươi tốt. Hạ cho trái ngọt, hoa thơm. Thu làm cho trời xanh cao, cho học sinh nhớ ngày tựu trường. Còn cháu Đông, ai mà ghét cháu được! Cháu có công ấp ủ mầm sống để cây cối đâm chồi nảy lộc. Các cháu đều có ích, đều đáng yêu.”
Em vẫn còn nhớ câu chuyện ấy, em được đọc vào một ngày gió mùa đông bắc về, quả thật có người thấy mùa đông lạnh nhất, tiêu điều nhất, buồn nhất. Nhưng riêng em lại thấy rằng, sao mùa đông lại ấm áp tới vậy. Ấm áp chẳng phải do có nhiều lớp áo đâu, mà có lẽ sự ấm áp ấy đến từ những cảm xúc yêu thương, trân trọng trong lòng em. Em yêu và trân trọng biết nhường nào những khoảnh khắc được ở bên gia đình, được quây quần bên mâm cơm, được chia sẻ cùng cha mẹ những câu chuyện thường ngày vẫn diễn ra. Chao ôi! Đôi khi những điều giản đơn, bình dị lại chính là thứ ấm áp, hạnh phúc nhất của mỗi chúng ta.
“Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá.”

Em yêu biết mấy những buổi tối mùa đông ấm áp trong căn nhà nhỏ của gia đình em. Bữa tối của mẹ thường giản đơn mà sao em cứ nhớ mãi hương vị thơm ngon và ấm nóng của từng món mẹ nấu. Không gian ấy thật thân thương biết bao khi cả gia đình được quây quần bên nhau, chia sẻ mọi chuyện buồn vui trong ngày. Đó là tiếng nói tiếng cười của cha, của mẹ, của hai chị em với những câu chuyện về công việc, về học tập và cuộc sống. Rồi sau đó ai cũng cảm giác như vui hơn, có động lực hơn khi được chia sẻ mọi điều với những người thân yêu nhất của mình. Ngay cả chú mèo con cũng vậy, chú đi quanh bàn ăn, thỉnh thoảng chú kêu meo meo như muốn hòa cũng câu chuyện với mọi người.
Mùa đông này rồi sẽ qua và nhiều mùa đông khác sẽ tới, chúng em rồi sẽ lớn khôn, và do công việc có thể sẽ phải đi xa, nhưng những buổi tối mùa đông bên gia đình ấy sẽ luôn thật ý nghĩa và mãi khắc ghi trong tâm trí em.