Ngày khai giảng năm học mới năm nay thật khác biệt đối với tập thể lớp 8E chúng tôi. Sau khi kết thúc buổi lễ trang nghiêm dưới lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong nắng sớm, cả lớp không vội vã ra về như mọi năm mà cùng nhau đi bộ đến rạp chiếu phim để xem Mưa đỏ. Con đường từ trường đến rạp vốn quen thuộc, nhưng hôm ấy lại trở nên thiêng liêng lạ thường! Hàng dài áo cờ đỏ sao vàng đồng loạt rực sáng trên phố, như một dòng chảy tuổi trẻ tràn đầy niềm tự hào. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện ríu rít, tiếng cười hồn nhiên hòa cùng những bước chân rộn rã, nhưng trong lòng ai cũng hồi hộp chờ đợi một điều gì đó thật đặc biệt đang đợi phía trước.

Khi ngồi vào rạp, ánh sáng dần vụt tắt, cả không gian chìm trong yên lặng. Bộ phim mở ra bằng khung cảnh chiến trường khốc liệt: tiếng bom rền, khói lửa mịt mù, và giữa đó là những gương mặt còn rất trẻ, đôi mắt sáng mà kiên cường của những người lính. Tựa đề “Mưa đỏ” hiện lên, gợi hình ảnh máu của họ như mưa thấm vào đất mẹ. Có những khoảnh khắc cả rạp như nín thở; có những cảnh tiếng nức nở khe khẽ vang lên giữa bóng tối. Tôi chợt thấy tay mình siết chặt hơn cuốn sổ nhỏ mang theo, bởi trái tim bỗng nghẹn lại.

Điều khiến chúng tôi xúc động nhất chính là sự bình dị mà cao cả trong mỗi con người hoá thân vào các nhân vật hiện lên trên màn ảnh. Họ có thể là những chàng trai vừa rời ghế nhà trường, những cô gái còn chưa một lần biết đến sự ngọt ngào của tình yêu, vậy mà sẵn sàng đối diện với bom đạn, sẵn sàng ngã xuống cho Tổ quốc trường tồn. Hình ảnh ấy khiến tôi liên tưởng đến màu áo đỏ sao vàng mà lớp mình đang khoác trên người. Nếu không có thế hệ đi trước hi sinh, làm sao chúng tôi có thể bình yên dự lễ khai giảng, tung tăng trên đường đến rạp phim, sống một tuổi trẻ vô tư và đầy hi vọng như hôm nay?
Khi bộ phim khép lại, ánh đèn bật sáng, cả lớp vẫn ngồi lặng im hồi lâu. Dường như mỗi người đang ngẫm nghĩ điều gì đó rất riêng. Chúng tôi bước ra ngoài, vẫn trong hàng ngũ áo đỏ sao vàng, nhưng những bước chân chậm rãi, trầm lặng hơn hẳn lúc đi vào. Một bạn bỗng khẽ nói: “Chúng mình thật sự may mắn”. Câu nói ấy vang lên nhẹ nhàng, nhưng lan tỏa, khiến tất cả đều như đồng tình. Đúng vậy, chúng tôi may mắn vì được lớn lên trong hòa bình, và càng phải biết ơn, trân trọng để sống một cuộc đời ý nghĩa.

Buổi xem phim hôm ấy không chỉ là một hoạt động ngoại khóa sau lễ khai giảng, mà còn là một bài học lặng lẽ nhưng thấm thía về lịch sử, về lòng yêu nước, và trách nhiệm của thế hệ trẻ. Nó khiến tập thể 8E gắn kết với nhau không chỉ bằng những tiếng cười hồn nhiên, mà còn bằng sự đồng điệu trong cảm xúc và suy nghĩ. Với riêng tôi, “Mưa đỏ” đã gieo vào lòng một niềm tin: rằng mỗi thế hệ học trò cần sống đẹp hơn, học tập tốt hơn, để không phụ lòng những người đã hi sinh tuổi xuân cho ngày hôm nay.
Kỷ niệm ấy chắc chắn sẽ ở lại mãi trong ký ức lớp 8E chúng tôi như một dấu son khó phai – một buổi khai giảng đặc biệt, một chuyến đi bộ rực đỏ màu cờ Tổ quốc, và một bộ phim khiến trái tim ta ngân vang những dư âm sâu lắng về tình yêu nước, về hòa bình, về lẽ sống của tuổi trẻ. Chúng con xin chân thành cảm ơn cô giáo chủ nhiệm Song An đưa chúng con đến với bộ phim hay và mang ý nghĩa sâu sắc thế này. “Mưa đỏ”- Máu xương đổ xuống, đất trời lưu danh!
