Có những bài học về cuộc sống không nằm trong sách vở hay những lời giảng khô khan. Hiểu được điều đó, cô Trang - người giáo viên chủ nhiệm mà chúng tôi vô cùng yêu mến - đã chọn một cách thật đặc biệt để giúp chúng tôi cảm nhận sâu sắc hơn những ý nghĩa thiêng liêng của cuộc đời: cùng nhau xem bộ phim "Ngày không còn mẹ". Ngày hôm ấy, không gian lớp học quen thuộc bỗng trở nên thật khác lạ, biến thành một "rạp chiếu phim" nhỏ ấm cúng, nơi tất cả chúng tôi cùng nhau nín thở, chờ đợi những thước phim đầu tiên và bắt đầu một hành trình cảm xúc đầy ý nghĩa.

Thuộc thể loại tâm lý gia đình, "Ngày không còn mẹ" dưới bàn tay của đạo diễn Cho Young-jun đã khắc họa một cách tinh tế và đầy xúc động sự thiêng liêng, cao cả của tình mẫu tử. Bộ phim là câu chuyện giản dị mà khắc khoải xoay quanh cuộc sống của hai mẹ con: bà Ae-soon (do nữ diễn viên gạo cội Ko Du-shim thủ vai) và cậu con trai In-gyu (Kim Sung-kyun). In-gyu không may mắn như bao người, anh mang trong mình trí tuệ của một đứa trẻ lên 7 dù đã bước sang tuổi 30, gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp và nhận thức.
Với bà Ae-soon, In-gyu là cả thế giới. Tình yêu bà dành cho con là vô bờ bến, không đòi hỏi, không điều kiện. Mọi thời gian, tâm sức và cả những đồng tiền chắt chiu đều được bà vun vén cho cậu con trai đặc biệt này. Hình ảnh mâm cơm ngày nào cũng có món trứng ốp la In-gyu yêu thích đã phần nào nói lên sự chăm chút tỉ mỉ ấy. Ban đầu, có thể người xem sẽ thoáng chút khó chịu, thậm chí phiền lòng trước sự ngây ngô, đôi khi bướng bỉnh và nghịch ngợm quá mức của In-gyu. Thật khó để không chạnh lòng khi thấy một người đàn ông trưởng thành vẫn bám riết lấy mẹ, mè nheo như một đứa trẻ. Nhưng với Ae-soon, đó đơn giản là đứa con bé bỏng bà hết mực yêu thương. Dù In-gyu có "chậm lớn", có vụng về, bà vẫn luôn ở đó, với vòng tay bao dung rộng mở, che chở, vỗ về, chăm sóc từng li từng tí. Từ bữa ăn, giấc ngủ, tắm giặt, dọn dẹp nhà cửa cho đến những việc nhỏ nhặt như đánh răng, cạo râu... tất cả đều một tay bà lo liệu.
Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế bình lặng trôi đi trong căn nhà nhỏ ấm áp, cho đến một ngày, biến cố ập đến – điều mà bà Ae-soon luôn lo sợ đã thành hiện thực. Bà được chẩn đoán mắc bệnh u não, thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu. Trái tim người mẹ như thắt lại. Cậu con trai 30 tuổi vẫn còn ngơ ngác giữa đời, chưa một ngày tự lập, rồi đây sẽ sống ra sao khi không còn mẹ bên cạnh?
Dù trong hoàn cảnh nào, bà Ae-soon chưa một lần coi In-gyu là gánh nặng. Ánh mắt bà nhìn con luôn chan chứa sự dịu dàng, trìu mến. Với bà, In-gyu là "món quà vô giá" mà cuộc đời ban tặng. Giữa lúc nỗi lo về tương lai của con còn đang đau đáu trong lòng, sự xuất hiện của vị trưởng ban xã hội (Park Chul Min đóng) như một tia sáng. Ông nhiệt tình giới thiệu những hoạt động cộng đồng, những cơ sở hỗ trợ người thiểu năng và tìm kiếm một công việc phù hợp để In-gyu có thể tự kiếm sống. Từ đây, hành trình đầy nước mắt và tiếng cười của người mẹ già, chạy đua với thời gian để dạy đứa con trai đặc biệt cách tự bước đi trên đôi chân mình, chính thức bắt đầu.
Kịch bản của "Ngày không còn mẹ" có thể không quá phức tạp hay mới lạ, thậm chí dễ đoán. Nhưng chính diễn xuất chân thật, chạm đến trái tim của dàn diễn viên, đặc biệt là Ko Du-shim và Kim Sung-kyun, đã thổi hồn vào câu chuyện, khiến nó trở nên ám ảnh và lắng đọng. Bên cạnh câu chuyện cảm động về tình mẹ, bộ phim còn gửi gắm một thông điệp ý nghĩa và nhân văn: những người thiểu năng trí tuệ không phải là những cá thể khác biệt đáng sợ. Họ chỉ đơn giản là cần nhiều thời gian hơn để học hỏi và hòa nhập. Đừng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị hay xa lánh. Điều họ cần là sự kiên nhẫn, thấu hiểu, một cơ hội và vòng tay ấm áp của cộng đồng để có thể sống một cuộc đời ý nghĩa như bao người.