Trang chủ Tin tức - sự kiện

NGÀY MƯA BÃO ĐÁNG NHỚ

04/12/2025
     Tôi nhớ như in vào một ngày cuối tháng 9, khi tôi vừa bước vào năm học mới tại ngôi trường cấp 2 Thăng Long chưa đầy một tháng.Hôm đó, Hà Nội bị ảnh hưởng bởi một cơn bão lớn, mưa liên tục xối xả trong nhiều giờ liền khiến cả thành phố ngập trong biển nước.Tôi cùng các bạn ở lại lớp rất muộn để chờ được bố mẹ “giải cứu”.
     Các bạn lần lượt ra về, khi trời dần tối, tôi bắt đầu lo lắng khi chỉ còn một mình ở lại lớp cùng cô giáo chủ nhiệm.Thì ra dù bố mẹ tôi đã xin về sớm, nhưng do đường phố ngập sâu, giao thông tắc nghẽn tê liệt nên bố mẹ chỉ kịp đón hai đứa em tôi..Cô giáo chủ nhiệm của tôi – cô Lê Mỹ Linh thông báo tình hình với tôi và thật bất ngờ, cô mời tôi đi ăn tối tại một quán mì gần trường.Wao! Đó là bát mì Ramen nóng hổi, thơm ngon nhất mà tôi từng được ăn từ trước đến giờ.Hai cô trò ríu rít nói chuyện và tôi đã đánh bay bát mì to đùng trong vòng một nốt nhạc.Tự nhiên ngay thời khắc đó, tôi thấy cô Linh thật hiền dịu làm sao, không còn dáng vẻ nghiêm khắc thường thấy trên lớp học nữa.Sau đó, cô dẫn tôi về phòng giáo viên của trường – nơi vẫn còn rất nhiều cô giáo bộ môn của tôi chưa về nhà được vì ngập sâu.Các cô ân cần mời tôi nhiều đồ ăn vặt và trò chuyện với tôi.
    Khi tình hình có vẻ khả quan hơn, cô Linh quyết định tiện đường đưa tôi về sau khi đã gọi điện cho bố tôi.Đến bây giờ khi nghĩ lại chuyện hôm đó tim tôi vẫn đập thình thịch.Hai cô trò đang buôn chuyện vui vẻ thì đến một ngã tư, trời ơi trước mắt tôi là mênh mông biển nước.Cô Linh trấn an tôi ngồi yên bám chặt để cô “ đạp gió rẽ sóng” vượt qua đoạn đường ngập sâu này.Bất ngờ xe máy của cô bị nước tràn vào và chết máy giữa đường.Xung quanh tôi là cảnh tượng rất nhiều xe máy, ô tô xếp hàng dài trên phố vì chết máy hoặc không dám đi qua đoạn đường ngập.Tôi hoang mang lội bì bõm giữa dòng nước cao đến đầu gối, tôi sợ mắc kẹt lại ở đây.Nhưng cô Linh vẫn bình tĩnh an ủi tôi và hai cô trò cùng nhau đẩy xe máy đến được chỗ cao ráo.Bằng một sức mạnh phi thường nào đó, cô giáo tôi đã làm cho chiếc xe hoạt động trở lại.Khi đó, tôi thật ngưỡng mộ hình ảnh thật mạnh mẽ trong dáng người nhỏ bé của cô giáo tôi.Chúng tôi mừng rỡ khôn xiết và tiếp tục con đường về nhà.
   Đến một đoạn ngập sâu nữa, cũng đã gần về đến nhà tôi, lúc này cô Linh biết không thể mạo hiểm phi xe máy qua nên đã gọi cho bố tôi.Trong lúc chờ bố tôi đến, cô hỏi thăm tình hình các bạn trong lớp xem nhà các bạn như thế nào, có bị ngập cắt điện hay không? Cô rất quan tâm lo lắng cho học sinh của mình.Cuối cùng bố tôi đã xuất hiện và cõng tôi qua đoạn ngập sâu về nhà.Bố nói với tôi rằng “ Con có một cô giáo chủ nhiệm rất tốt bụng.Vì thế con phải học giỏi để không phụ công của cô nhé!”.
   Tôi thật sự hạnh phúc vì trong ngày mưa bão ngập lụt, không ai bỏ rơi tôi lại phía sau.Bằng một sự tận tâm tuyệt vời, cô chủ nhiệm đã biến một ngày lụt lội tồi tệ của tôi thành một kỷ niệm đáng nhớ.Cô không chỉ là người truyền đạt tri thức mà còn là người thắp lên ngọn lửa niểm tin trong tâm hồn tôi.Kỷ niệm hôm ấy với cô Linh cho tôi biết thêm bài học về tình yêu thương, lòng nhân ái mà tôi sẽ khắc sâu trong tim suốt cuộc đời.
 
Phạm Hồng Nhung – 6A2 (2025-2026) – Trường THCS Thăng Long
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 21 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh