Trang chủ Tin tức - sự kiện

Ngôi trường hạnh phúc trong tôi

28/02/2025

Dưới mái trường Thăng Long yêu dấu, em đã có rất nhiều kỉ niệm tuyệt đẹp với các thầy cô và bạn bè. Những ký ức đẹp đó giống như cơn mưa mát lành khi trời hạn, mang lại cho em niềm hạnh phúc, những bài học đầy ý nghĩa trong cuộc sống và cũng là niềm vui tới trường của em mỗi ngày.

(Ảnh tập thể lớp 7B)

Nói về những kỉ niệm đẹp thì đầu tiên phải nhắc đến những người bạn ở lớp 7B, những người mà em có thể tin tưởng nói ra những suy nghĩ, những cảm nhận cá nhân, cùng em vui chơi và nỗ lực trong học tập. Từ việc có bài gì không hiểu hoặc có bài tập khó, không giải được các bạn giúp đỡ đến khi đi tham quan được cùng đám bạn nô đùa thỏa thích để giải tỏa hết mọi phiền lo mệt nhọc trong lòng. Các bạn giống như “đồng đội” ở bên, em chẳng thấy cô đơn. Nhớ mãi chuyến đi năm lớp 6 đến Đảo Ngọc Xanh, cùng nhau chơi trò chơi mạo hiểm, sợ đến mức trái tim muốn văng ra khỏi lồng ngực mà có các bạn ở bên, nắm tay và bật cười át đi nỗi sợ trong lòng. Ngồi trên con thuyền trên sông bập bềnh, chơi những trò chơi dân gian vui thích hay ngồi ngắm cảnh tuyệt đẹp trên chiếc đu quay Mặt Trời, em đã cảm động nghĩ: "Nếu thế giới này không tồn tại thứ gọi là tình bạn thì mình sẽ ra sao? Liệu có hạnh phúc thế này chăng?"

(Lễ hội Văn hóa dân gian)

Muốn có một ngôi trường học hạnh phúc, đương nhiên không thể thiếu sự đóng góp lớn lao của các thầy cô. Họ là những người ngày ngày truyền lửa sưởi ấm trái tim ta, là người nâng ta lên từng bước từng bước trên bậc thang kiến thức. Đối diện với những lần tiếp lửa mà lửa lại tàn, họ không hề buồn bã, nản chí mà tiếp tục thắp lên từng ngọn lửa hồng ấm áp trong tim. Năm lớp 6, em đã từng gặp một cú sốc mà cảm giác như trời đất đổ sụp chỉ trong vài phút. Em rơi vào một không gian đen kịt toàn là hoảng loạn và bế tắc, chỉ mong những tiếng "tíc tắc" của đồng hồ kia đừng vang lên nữa. Em muốn thời gian hãy đóng băng lại, để em được khóc lóc, được thét gào, được đập nát đi thứ gọi là sự thật để được sống hạnh phúc trong thế giới của em. Nhưng em chẳng thể làm gì, hoàn toàn bất lực, ngoài việc đứng đó với gương mặt ướt đẫm. Vào lúc đó, em đã nhận được lời khuyên từ cô chủ nhiệm: “Khó khăn là điều thường thấy ở đời. Vì vậy, không phải chỉ có mình con phải trải qua những cảm xúc đó. Tất cả mọi người, từ giáo viên cho tới học sinh, đều phải trải qua thì mới nên người được. Con người mà chưa bao giờ nếm mùi thất bại thì sẽ không thể đối mặt với cuộc đời được đâu. Chính bản thân cô cũng đã rất nhiều lần như vậy rồi. Con hãy coi những giông tố ấy là những thử thách, rèn luyện kiến thức, sự can đảm và lòng kiên trì của con. Con vẫn còn nhiều cơ hội để sửa chữa lỗi sai của mình”. Không một câu dỗ dành, không một lời ngọt ngào, nhưng giờ em thấy thấm thía ý nghĩa lời cô nói, để em trở nên mạnh mẽ hơn, không bị phụ thuộc vào người khác, tránh bị ỷ lại. Lời của cô như ánh sáng ban mai dịu dàng xua tan đi màn đêm mưa lạnh lẽo đơn côi trong lòng, giúp em trưởng thành lên rất nhiều.

Từ lúc bước chân vào ngôi trường THCS Thăng Long, mỗi tiết học dưới mái trường này lại mang đến cho em bao điều thú vị. Từ môn học Ngữ văn yêu thích nhất, giúp em bồi dường tâm hồn, khơi lên nhiều cảm xúc tích cực đến môn học mà em thấy tự tin nhất là môn Toán dù đã từng thấy những công thức kia thật dài dòng, phức tạp, khó nhớ và nhàm chán. Chỉ cần thử tập trung nghe giảng, giơ tay phát biểu và làm bài đầy đủ thì mỗi tiết học trôi qua lại những phút giây vui vẻ, sôi nổi và đầy hào hứng, lời giảng của thầy cô, âm thanh từ bạn bè như bản nhạc cuộc sống đầy yêu thương. Thật tuyệt vời!

Giờ em đã là học sinh lớp 7. Còn nhiều, nhiều nữa những niềm vui trong năm tháng còn lại dưới mái trường Thăng Long mến yêu này. Dù thấy chút buồn man mác, sự nuối tiếc mơ hồ vì chẳng mấy cũng sẽ đến ngày từ giã nơi đây nhưng ở hiện tại hay tương lai, Thăng Long trong em vẫn mãi là “Ngôi trường mang đến hạnh phúc”.

Nguyễn Hà Anh – Lớp 7B
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 3007 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh