Ngọn nến của tôi
09/11/2025
Những năm cấp hai, tôi đã trải qua rất nhiều sự thay đổi cả về suy nghĩ, tính cách và tâm hồn. Và, người có tác động lớn nhất đến sự thay đổi đó của tôi chính là cô Đặng Thị Ngọc Hà, giáo viên dạy văn lớp chúng tôi.
Hồi tiểu học, tôi là một cô bé cực kì nhút nhát. Đặc biệt, việc không tiếp xúc với mọi người bên ngoài trong khoảng thời gian rất dài khi dịch covid – 19 lại càng khiến tôi ngại giao tiếp và thu hẹp bản thân mình hơn. Trong lớp tôi hồi đấy, sự hiện diện của tôi rất mờ nhạt, nếu có thì sẽ là hình ảnh một đứa con gái ngày nào cũng đeo khẩu trang kín mít, rồi ngồi thu lu một góc, không bắt chuyện với ai. Như vậy, tôi đã đi qua những năm tháng tiểu học mà không để lại một dấu ấn đặc biệt nào cả.
Như Sukhom Lynsky đã từng nói: “ Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để lưu dấu ấn trên mặt đất và trong tim người khác”. Vậy nên, năm cấp hai, tôi đã quyết tâm rằng bản thân sẽ lưu lại thật nhiều kỉ niệm và trải nghiệm, không thể để năm tháng trôi qua mà không để lại một ấn tượng nào cả. Ban đầu, tôi không học ở lớp của cô Ngọc Hà, đến đầu học kì II năm lớp 6, mẹ tôi mới chuyển tôi vào. Là một người khó chấp nhận sự thay đổi, tôi đã phản ứng rất gay gắt trước việc chuyển lớp này. Hôm đầu tiên đến lớp mới, tôi cảm thấy rất lạc lõng, nhìn mọi người xung quanh cười cười nói nói, sự căng thẳng trong tôi bùng lên. Đến khi cô Hà bước vào lớp, mọi người mới im lặng và đứng lên chào cô, trong ánh mắt họ hiện lên sự kính trọng rất lớn đối với giáo viên dạy văn của mình, hay lúc ấy, cô vẫn còn là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Giọng nói của cô dịu dàng và đầy cảm xúc, đấy cũng là ấn tượng đầu tiên và khó quên nhất của tôi đối với cô. Thời gian trôi qua, tôi càng tiếp xúc với cô nhiều, tôi càng thấy quý cô hơn. Cô Hà rất quan tâm, để ý đến học sinh. Cô chú ý đến từng bạn một, không có chuyện gì là cô không biết cả. Cô cũng cực kỳ hòa nhập và thấu hiểu học sinh, cảm giác như cô không chỉ là một giáo viên mà còn là người bạn thân thiết nhất của mình vậy.
Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất về cô là những lần cô giao cho tôi vai trò hát trong buổi biểu diễn văn nghệ. Tôi biết là cô muốn tôi có nhiều trải nghiệm hơn và giúp tôi cải thiện tính nhút nhát và sợ đám đông của mình. Dẫu vậy, vì những nhiệm vụ mà cô giao này đã làm tôi bật khóc rất nhiều. Tôi sợ cảm giác run rẩy của bản thân khi đứng trên sân khấu mà hàng ngàn ánh mắt đang dõi theo chúng tôi. Đặc biệt là khi ở vị trí hát, tôi sẽ mặc bộ trang phục nổi bật hơn, đứng ở chỗ dễ nhận ra hơn. Với một số người, điều này có vẻ bình thường, nhưng với tôi là cả một vấn đề lớn. Mỗi lần tôi cứ nghĩ đến cảnh bản thân sẽ hát trước rất nhiều người thì tay chân tôi lại luống cuống, cơ mặt cứng đờ. Và mỗi lúc như thế, tôi lại bị ám ảnh với việc đó. Nhưng dù tôi có cự tuyệt đến đâu, có khóc lóc thế nào thì cô Hà vẫn kiên định với quyết định của mình. Tôi thừa nhận, đã có lúc tôi cảm thấy giận cô Hà vô cùng! Trách nhiệm đi kèm với vị trí đấy của tôi quá lớn so với khả năng tôi, tôi không muốn bản thân làm hỏng cả tiết mục của lớp.
Đến ngày biểu diễn…tôi đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho phần trình bày của mình. Vậy mà, khoảnh khắc ra sân khấu, tay cầm mic, đối diện với những khán giả phía bên dưới, tôi vẫn rất hoang mang và hoảng loạn. Tôi liên tục đảo mắt nhìn xuống bên dưới. Cuối cùng… ánh mắt tôi dừng lại nơi cô, người đang cười hiền hậu và cố dùng khẩu hình để nói với tôi rằng: “Tự tin lên, con đã rất đẹp rồi, con chỉ cần cười lên nữa thôi”. Tôi đã vô thức mỉm cười. Câu nói bằng ánh mắt của cô đã ôm lấy và vỗ về tâm trạng rối bời của tôi lúc bấy giờ, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp. Thật sự, tôi muốn khóc khi “nghe” được lời ấy, không phải khóc vì bất lực, cũng không phải khóc vì cảm thấy bản thân không xứng đáng mà khóc vì cảm động với sự cổ vũ và tin tưởng của cô. Tôi đã phải nuốt nước mắt vào trong để hoàn thành nốt tiết mục của lớp tôi.
Màn trình diễn của lớp chúng tôi hôm đó thật hoành tráng và xuất sắc. Đến tận lúc về đến nhà, nằm trên giường đi ngủ rồi, tôi vẫn không thể tin vào những gì mình đã làm trong ngày hôm nay. Lại nghĩ đến cô Hà, tôi bỗng cảm thấy chút xấu hổ và những cảm xúc phức tạp lẫn lộn, khó nói thành lời…
Cô Ngọc Hà là một trong những người ảnh hưởng đến suy nghĩ và tính cách của tôi năm học cấp hai. Có lẽ, cô hiểu tôi như vậy cũng đến từ việc hồi cô còn bé, cô cũng từng là một cô bé nhút nhát, tự ti giống tôi vậy. Vì thế, người ta mới có câu: “Một người thầy giỏi giống như ngọn nến - nó đốt cháy chính mình để soi sáng đường cho những người khác” Và cho dù ngọn nến ấy có cháy hết và dập tắt, tôi vẫn sẽ luôn nhớ mãi ánh sáng dịu dàng ấy – thứ ánh sáng đã mang đến hơi ấm, niềm tin và dìu dắt tôi tiến gần đến nơi ánh dương đang chiếu rọi.
(Nguyễn Phạm Thái Hà – Lớp 8D)
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 45 đánh giá