Trang chủ Tin tức - sự kiện

Người bạn thời thơ ấu

27/11/2025
Thời thơ ấu, ai cũng có một người bạn thân đồng hành cùng nhau trong suốt thời niên thiếu, cùng chia sẻ buồn vui mà khi lớn ta chẳng bao giờ có lại cảm xúc như thế nữa.
Tôi cũng thế, cậu ấy là người bạn thân khiến tôi chẳng bao giờ có thể quên được. Bạn ấy tên là Tún, người bạn hàng xóm đồng lứa thân thiết nhất với tôi. Hồi đó, tôi với cậu ấy dính nhau như sam vậy, đi đâu cũng phải có nhau như hình với bóng. Rồi có những cái nắm tay cùng dắt nhau đùa nghịch quanh xóm, những tràng cười mãi không dứt, khiến ai cũng trêu chúng tôi như một cặp chị em ruột vậy. Khoảng thời gian ấy đối với tôi đáng nhớ lắm, hoài niệm lại hình ảnh hai đứa trẻ lít nhít trêu đùa nhau giữa cái nắng chói chang của mùa hè oi bức và những chùm phượng đỏ rực trên cao làm tôi xúc động biết bao.
Điều gì thú vị chúng tôi đều chia sẻ cho nhau, tôi thì dạy bạn cách đi dép sao cho đúng cách, hệt như một “bà cụ non”, cậu thì chỉ tôi cách tết tóc hai bên như một nàng công chúa. Cứ như vậy, thời gian trôi qua, chúng tôi gắn bó đến năm hai chúng tôi đều trong Năm tuổi. Tôi còn nhớ, hôm đó là một buổi trưa oi bức giữa cái nắng ba chín, bốn mươi độ của mùa hè. Dáng bà tôi gầy gò dần hiện ra ở đầu khu ngõ, tay bà xách túi lớn túi nhỏ sau khi đi chợ về. Thấy vậy, tôi vui vẻ nhảy chân sáo ra mừng bà. Bỗng dưng, bà cúi xuống, đôi mắt nặng trĩu, cất giọng :
- Con à, bà nói điều này ra, con đừng buồn nhé...
Tôi đáp:
- Bà cứ nói đi ạ.
Bà tôi bảo:
-Tún, bạn ấy chiều nay đã chuyển đi một nơi khác rồi con à!
Tôi ngẩn ra. Quá sốc với tin này, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài sân, vội đến mức đôi dép thì chiếc mất chiếc còn. Gặp được bạn, tôi òa khóc, ôm chầm lấy bạn, hỏi:
-Tún à, sao cậu lại bỏ tới đi, cậu hứa sẽ chơi với mình hết đời mà!
Cậu ấy cũng rưng rưng, nhưng chẳng nói gì, chỉ ngậm ngùi nắm thật chặt tay tôi không chịu buông, khung cảnh ấy khiến ai nhìn vào cũng xót xa. Trước giây phút chia xa, cậu ấy nhanh chóng dúi vào tay tôi một chiếc móc khóa hình một chú ngựa con, dặn dò tôi:
-Cậu hãy giữ nó thật kỹ, nếu có cơ hội, tớ sẽ nhất định quay lại gặp cậu! Đừng quên tớ.
Nói rồi, tôi và cậu ấy tạm biệt, bóng dáng nhỏ bé ấy dần khuất sau ánh nắng, êm đềm mà nhẹ nhàng. Đến khi chia ly, cậu ấy vẫn đẹp như vậy, tỏa ra ánh sáng sưởi ấm trái tim tôi.
Đến giờ, tôi vẫn giữ chiếc móc khóa ấy và cậu ấy vẫn chưa quay lại gặp tôi. Tôi vừa hờn vừa nhớ, nhiều lần muốn liên lạc với cậu, nhưng chẳng biết cậu đang nơi đâu. Tôi chỉ biết mong bạn luôn sống an vui và mạnh khỏe, sẽ gặp được nhiều người bạn tốt hơn, rồi ngày nào đó, chúng tôi sẽ gặp lại. Tớ nhớ cậu nhiều lắm! Tún à...
Học sinh Nguyễn Kỳ Uyên – Lớp 6A2 – Năm học 2025 - 2026
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 41 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh