Trang chủ Tin tức - sự kiện

Người bạn tri kỉ của tôi

05/12/2024

Người bạn tri kỉ của tôi

“ Nơi đẹp nhất là nơi ta chưa từng qua, thời gian đẹp nhất là thời gian không bao giờ trở lại.” Đúng như vậy, những thứ ta không có luôn làm cho bản thân mình ao ước muốn sở hữu được; những thứ ta từng có nhưng một ngày nào đó lại biến mất,… tất cả đều để lại cho ta những khoảng trống trong tim chẳng thể lấp đầy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được người bạn ấy. Cậu ấy đã để lại một khoảng trống vô hình trong tôi. Có lẽ cho đến mãi về sau tôi cũng không thể nào quên được kí ức tuổi thơ – ngày tôi còn được thấy cậu.

Cậu ấy là một chàng trai nhút nhát, có thân hình khỏe khắn và gương mặt phúc hậu. Lên ba, chúng tôi học chung một trường mẫu giáo. Tôi quý cậu ấy, cậu ấy cũng quý tôi. Điều đó thể hiện qua từng hành động, cử chỉ, lời nói của cậu ấy dành cho tôi. Cậu bé ấy luôn bảo vệ tôi dù có thế nào đi chăng nữa.Từng ngày từng ngày, cậu bé nhút nhát ngày nào đã trở nên gan dạ, mạnh mẽ biết bao. Rồi cứ thế, chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Tôi còn nhớ, sáu năm trước, vào ngày sinh nhật tôi, đó cũng chính là ngày đáng nhớ nhất cuộc đời tôi. Ở cái độ tuổi mà mỗi bé gái đều thích búp bê, công chúa, nhưng tôi thì khác; lúc đó, tôi có một niềm đam mê vô cùng lớn đối với các loại xe, đặc biệt là những mô hình xe đua. Tôi thích những thứ mang sự mạnh mẽ, những thứ mà người ta bảo không phù hợp với con gái. Cậu ấy đã mua số lượng xe ứng với ngày sinh của tôi. Tôi nâng niu, quý trọng nó lắm. Đó cũng là thứ đồ chơi đầu tiên trong cuộc đời tôi. Lần đầu tôi được chạm vào chúng. Thời điểm đó, nhà tôi không đủ điều kiện như bây giờ. Đối với tôi mà nói, mô hình xe đua là một thứ không thể với tới. Từng món quà tuy đơn giản, nhỏ nhắn nhưng cậu ấy đã dành trọn tâm tình, cảm xúc của mình vào trong đó.

Tình bạn của chúng tôi tựa như từ trong truyện cổ tích bước ra ! Có lần tôi đã phải nhập viện phẫu thuật vì bị kéo chọc vào mặt. Tôi đau lắm, sợ lắm. Sợ một ngày không được gặp lại mọi người, tôi sống trong sự lo lắng. Trước khi vào phòng mổ, cậu bé ấy đã động viên tôi. Những lời nói đó cũng giúp cho cô bé năm ấy an tâm hơn phần nào. Khi tôi tỉnh dậy, người đang ngồi ngay cạnh tôi đây chính là cậu ấy. Sau khi xuất viện, tôi đã mất đi sự lạc quan vốn có. Cuộc đời tôi như chìm trong bóng tối. Nhưng đúng như ông cha ta từng nói “ trong cái rủi có cái may” , tôi đã được cậu ấy tô sắc lại cuộc đời. Sự lạc quan, trong trắng của tôi lại quay trở về ! Những năm sau đó, chúng tôi vẫn vậy. Vẫn là hai đứa trẻ vô tư trong cuộc sống đầy cực nhọc, bế tắc ngoài kia.

Vào một ngày thứ ba, sự lạnh lẽo như thấm vào xương, vào thịt. Hôm đó, cậu ấy không đến trường. Và cũng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại cậu ấy nữa. Hỏi ra mới biết, thật ra cậu ấy mắc phải hai căn bệnh hiếm gặp, đó là: bệnh mạch vành và ung thư phổi giai đoạn cuối. Ở thời điểm đó, một cô bé lớp ba như tôi đâu thể hiểu được những căn bệnh ấy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng : “ chắc là cậu ấy bị ốm nhẹ thôi” …

Đó một ngày trời mưa tầm tã, ông mặt trời cũng từ bỏ ánh hào quang để trốn đi đâu mất. Khi ấy, tôi mới nhận thức được độ nguy hiểm của căn bệnh mà cậu ấy phải chịu. Nhưng đã muộn rồi, cậu ấy đã không còn trên đời này nữa… Tôi như chết lặng, những giọt nước mắt như đua nhau trào ra. Tôi không tin đó là sự thật. Tại sao vậy? Sao cậu ra đi mà không một lời từ biệt??? Đầu óc tôi như trống rỗng, mọi suy nghĩ của tôi dường như không tồn tại. Từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khóe mắt. Ngày cậu ra đi, cuộc đời tôi như mất đi một tia hy vọng, mất đi niềm vui, mất đi một mảnh ghép trong cuộc đời. Tôi cố gắng tìm lại những món đồ gắn với từng kỉ niệm không thể trở lại. Từng món đồ chơi, từng vật dụng đều mang trong mình một ý nghĩa riêng. Trong đó có một bức thư. Nội dung bức thư đại khái như sau: “ Tớ xin lỗi cậu vì đã không thực hiện được lời hứa. Tớ cảm ơn cậu vì khoảng thời gian qua đã giúp tớ trưởng thành hơn. Cảm ơn cậu vì tất cả. Tớ xin lỗi! Cậu hãy thay tớ thực hiện những ước mơ còn dang dở nhé!” Từng nét chữ, dòng chữ làm tôi xúc động vô cùng. Cậu ấy còn viết: “ Nếu có duyên, tớ với cậu sẽ lại được làm bạn. Cậu đừng buồn hay lo lắng gì cả vì trên thế giới này còn rất nhiều người tốt!” Đọc xong những lời đó, trái tim tôi như bị treo lơ lửng bởi sự sâu sắc ấy.

Tôi còn nhớ những tháng năm ấy. Khoảng thời gian tươi đẹp biết bao. “ Chúng ta sẽ không biết giá trị của một khoảnh khắc cho đến khi nó trở thành kỉ niệm” , tại sao vậy, sao cuộc đời lại mang cậu ấy đi? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?... Những câu hỏi cứ liên tục xoay quanh tâm trí tôi. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, tôi lại có một tâm trạng vô cùng khó tả. Dù cho là vậy, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn mọi thứ vì đã đưa cậu ấy đến cuộc đời tôi. Dù cho mai về sau, khi tôi gặp được những người tốt hơn, tôi cũng sẽ không bao giờ quên đi hình bóng của cậu ấy. Tôi luôn tự trách bản thân mình khi không trân trọng khoảng thời gian đó.

Mỗi con người có một sinh mệnh và ta chỉ được sống một lần. Hãy quý trọng những người xung quanh bạn. Hãy sống hết mình, hết long yêu thương, hết lòng theo đuổi.Để rồi mai sau khi nhìn lại, chúng ta sẽ không còn hối tiếc điều gì.Hãy mạnh mẽ lên, đối mặt thẳng thắn với mọi việc.Vì nó chỉ đi qua cuộc đời bạn đúng một lần. Từng phút từng giây đều là vàng là bạc, đã mất thì không thể lấy lại. Quan trọng hơn cả là người thân ruột thịt, những người bạn yêu quý. Đó đều là những mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời của một con người. Hãy thực hiện mọi thứ khi có thể. Nếu không biết tận dụng, tất cả sẽ chỉ còn là kỉ niệm, là những thứ không thể tìm lại được. Đừng để đánh mất điều gì cả!

 


 

Nguyễn Lan Chi – 6A9
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 46 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh