
Vệt trời thu dìu bước ta tiến vào khoảng trời lộng gió, để rồi ta rời đi trong màu nắng mùa hạ.
Hoài niệm ngày lần đầu khoác trên mình màu áo trắng của Thăng Long ấy, với con mắt ngây dại và nhỏ bé, tôi chỉ mường tượng ra những ngày sau đó, những ngày sẽ được ấp iu trong mái trường này sẽ còn xa tít tắp… Rồi hơn 1460 ngày, nay đã thoắt trôi đi trong một cái chớp mắt của tuổi trẻ, năm tháng ngỡ dài giờ đây chỉ được đếm ngược từng ngày… Dường như còn chẳng đủ để tôi chiêm nghiệm lại tất thảy từng mảnh kí ức nơi đây.
Từng nét gạch trên bảng đen thân thương, chẳng phải những bài toán khó nhằn hay những áng văn tràng giang đại hải, giờ đây chỉ tồn tại những con số vơi đi từng ngày – một sự biến chuyển nhỏ lặng lẽ nhưng tồn tại trong mỗi học sinh 9A6 một khoảng trống vô hình. Chiếc bảng bỗng thành một chiếc đồng hồ cát đếm ngược ngày chia tay Thăng Long này, ngày phải ngẩng đầu bước đến tương lai riêng của những đứa trẻ ngày nào. Và chính những khoảnh khắc khi số ngày đếm ngược ngày càng vơi đi, nó chẳng những là nỗi lo lắng cho kì thi phía trước mà đã len lỏi trong tôi một nỗi buồn man mác, một cảm xúc bùi ngùi khi chia tay với bạn tri âm…
Giữa thời khắc này đây, tôi lại thấy mông lung khi chẳng tìm được một chốn dừng chân trong chuyến lữ hành dài đằng đẵng – chấp nhận cái mới và níu lấy kí ức, liệu đâu mới là bến đỗ tâm hồn? Mái trường từng ấp ủ tâm hồn thơ ngây và hoài bão ấy sẽ chỉ còn dìu dắt ta đến ngưỡng cửa trưởng thành, và rồi ta sẽ đi về đâu? Bao kỉ niệm thoáng chốc vượt qua tâm trí như thước phim tua nhanh, tua qua 4 năm cuộc đời, đọng lại trong tâm khảm như những trang giấy trắng nay được nhuốm màu nắng hạ trong vắt. Tất cả những suy nghĩ, tâm tư chớm nở đầu đời đã gói gọn dưới mái nhà Thăng Long, đọng lại trong tâm hồn mỗi chúng tôi một tình cảm chưa bao giờ được gọi tên nhưng sâu nặng với ngôi trường,… Trong sự choáng ngợp, mông lung của tuổi trẻ ấy, lòng tôi lại lưu luyến mái nhà thân thương, như một đứa trẻ tìm đường về nhà giữa trời giông bão. Ấy vậy, nấc thang trưởng thành đâu dành cho sự ngập ngừng và dừng nghỉ, dẫu biết dòng thời gian tàn khốc, dẫu biết hiện thực còn vương màu kí ức, tôi rồi vẫn sẽ được nhuốm mình trong một khởi đầu mới, một chương mới của cuộc đời, tiếc rằng ở nơi đó, sẽ chẳng còn một Thăng Long như hôm nay đang bước đi cùng ta nữa.
Tôi sẽ ngập ngừng và ngóng chờ cho một nấc thang mới, hay sẽ giữ mình lại trong vòng tay quen thuộc? Có lẽ giữa cơn bão cảm xúc ở thời khắc giao mùa ấy, những tâm hồn non trẻ, ngỗ nghịch của tôi đã học được cách trưởng thành, chọn được hướng gió cho cuộc đời mình theo những ngày dài tiếp theo. Chỉ mong rằng trong những đợt sóng của tâm hồn thật dữ dội ấy, sẽ có một nơi được cất gọn trong trái tim ta – là Thăng Long, là những rung cảm và sự mong manh đầu đời, là khởi điểm của sự trưởng thành. Những người bạn thuở thiếu thời có thể sẽ có ngày gặp lại, lại có thể mỗi người một ngả, thành công hay vấp ngã…tất cả dường như sẽ đều được thời gian định đoạt, nhưng hẳn sẽ có một điều bất biến ít nhất là trong con tim chúng ta đây – một khái niệm mang tên Thăng Long…
Rồi một ngày nắng hạ đến, ngày mà ta một lần nữa gặp gỡ dưới khung trời thân thương, dù ta có mang một danh phận nào ấy khác nhưng chỉ cần về đến chốn này, ta vẫn sẽ được gọi là “Người của Thăng Long”!