Trang chủ Tin tức - sự kiện

Người hành khất

24/02/2025

“Chẳng ai muốn làm hành khất

Tội trời đày ở nhân gian

Con không được cười giễu họ

Dù họ hôi hám úa tàn…”

Đọc bài thơ “Dặn con” của tác giả Trần Nhuận Minh, hình ảnh người hành khất chợt như hiện lên trước mắt tôi với ánh mắt buồn rầu và đôi bàn tay khum khum đầy vết thương như một bức tranh xám xịt của cuộc sống. Lòng tôi chợt xao động và dậy lên sự thương xót, đồng cảm với con người tội nghiệp ấy. Giây phút đó, tôi nghĩ đến sự giúp đỡ của mình và tự hỏi: liệu tôi có thể làm một việc gì cho họ không?...

Vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, khi những con gió vi vút thổi qua, mang theo hơi lạnh phả vào từng làn da thớ thịt, tạo nên nỗi u hoài như chạy hoang hoải khắp trời đông giá buốt, tôi đang trên đường trở về nhà sau một ngày học tập với sự mệt mỏi trải dài theo từng bước chân. Bất chợt, tôi nhìn thấy một cụ già ốm yếu với đôi mắt buồn rầu đang kìm chặt lấy chiếc giỏ rách rưới để tha thiết cầu xin mọi người giúp đỡ mình.Cơ thể ông dính bụi đường với bộ da nhăn nheo cùng thân hình gầy gò dưới làn áo mỏng manh. Hình ảnh của cụ khiến lòng tôi trào lên sự thương xót… Tôi xót xa, lục đục mở ví ra để lấy tiền cho ông thì nhận ra trong túi chỉ còn tờ 50 nghìn tiền ăn tối. Bởi vậy, tôi lưỡng lự, quyết định quay đi một cách nhanh chóng như đang chạy trốn khỏi sự thật. Nhưng càng đi xa, tôi càng như thấy có ai nhắc nhở… và tôi hối lỗi trước sự thờ ơ của chính mình. Tôi tự hỏi: sao mình lại có thể tàn nhẫn như vậy?... Chỉ trong giây lát, tôi quyết định rẽ tới quán xôi gần đó mua hai gói xôi, rồi chạy đến chỗ ông tặng ông gói xôi vẫn còn hơi ấm trên tay. Ông nhìn tôi với sự biết ơn và trân trọng nói: “Cảm ơn cháu”. Sau đó, tôi và ông rủ nhau ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó cùng ăn xôi và tâm sự với nhau. Khi ấy, ông trải lòng về cuộc đời của mình, về sự đau khổ đến khốn cùng nhưng vẫn cam lòng, chấp nhận vượt qua…Từ nhỏ, ông đã phải đối mặt với sự nghèo đói, thiếu thốn cũng như mất đi cơ hội học hành như tuổi thơ của bạn bè đồng trang lứa khác. Và khi lớn lên, ông phải làm nhiều công việc nặng nhọc, khiến ông gãy một cánh tay khi làm việc. Một lần nữa, trong đôi mắt ông lại đỏ hoe, sống mũi ông cay cay khi cảm nhận lại sự đau khổ. Nghe ông kể chuyện, trong lòng tôi lại càng xót xa trước số phận bất hạnh của ông cùng những người hành khuất khác khi phải cam chịu những nghiệt ngã của cuộc đời. Nhận được sự chia sẻ của tôi, có lẽ trái tim ông như được vỗ về. Trong làn gió se buốt, đôi tay ông đã bớt run lạnh. Lúc ấy, trời cũng vừa tối, trên phố đông giờ cũng thưa thớt bóng người. Tôi chào tạm biệt ông, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn không khỏi day dứt trước những cuộc đời và số phận bất hạnh như ông.

"Bầu ơi thương lấy bí cùng

Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn".

Câu tục ngữ lại vang lên trong đầu tôi. Hóa ra sự giúp đỡ dẫu không to tát, nhưng chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể mang lại ý nghĩa lớn cho mọi người và cho chính mình.

Tôi đã hiểu ra: chỉ cần một chút lòng tốt thôi cũng có thể khiến mọi điều đổi khác…

 

Trần Minh Quang – Lớp 8A0
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 114 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh