“Ơn thầy soi lối mở đường
Cho con vững bước dặm trường tương lai”
Mỗi lần nghe qua câu thơ này,em lại nghĩ ngay đến thầy cô - những người đã giúp em học giỏi, tiến bộ như ngày hôm nay. Thật vậy, ngôi trường em đang học - THCS Thăng Long - đã là nơi các thầy cô ươm bao mầm cây và cũng là nơi để lại cho em bao kỉ niệm, ấn tượng đẹp và khó quên với những người đã dạy dỗ em.
Đối với em, cô giáo dạy môn tiếng Anh lớp em - cô Giáp Thu Huế - là một cô giáo tuyệt vời. Năm học lớp 6, em rất kém môn tiếng Anh, mặc dù em đã rất cố gắng nhưng kết quả không thay đổi. Vì vậy, mẹ đã rất thất vọng về em. Nhưng từ khi cô Huế - cô giáo dạy môn Anh được sắp xếp dạy lớp em, môn tiếng Anh của em đã được cải thiện vượt bậc bởi ngọn đuốc tri thức từ cô.
Trong mỗi tiết học, cô dạy từng bài giảng, cấu trúc câu, từ mới,… rất nhiều kiến thức đã được cô truyền đạt chỉ trong 45 phút của tiết học. Từ những từ mới, hay cấu trúc câu, cô đều dặn cả lớp học để ghi nhớ và thường xuyên kiểm tra những từ mới đó. Từ đó, cô đã hình thành cho em thói quen học thuôc từ mới mỗi ngày, giúp em nhớ được nhiều từ mới và hiểu được những câu văn viết bằng tiếng Anh mà trước đây em chỉ có thể hiểu khi hỏi bố mẹ. Bằng lượng kiến thức đã được cô dạy, khi làm bài thi, em đã có thể dễ dàng làm đúng mà không gặp chút trở ngại nào. Và không ngoài dự đoán, lần đầu tiên tính từ khi em học cấp hai, em đã được 9 điểm Anh và rồi các lần sau đó điểm thi của em tiến bộ vượt bậc, kỳ thi giữa kì II năm lớp 7, em đã được điểm tuyệt đối, điểm 10.
Ngoài giỏi về truyền đạt kiến thức, cô còn rất thấu hiểu học sinh của mình. Trong giờ học, mỗi khi lớp nói từ gì đó, cô liền hiểu và nói cùng theo, như thể cô có khả năng đọc được suy nghĩ với học sinh của mình vậy! Ngoài ra, mỗi khi lớp học trầm lặng, yên tĩnh, cô thường chủ động tạo ra bầu không khí vui vẻ để giúp lớp đỡ căng thẳng. Cô cũng rất quan tâm tới em. Mỗi khi em có thắc mắc về kiến thức, cô liền ở bên giải đáp và chỉ bảo cho em lỗi sai và dạy em cách làm đúng để lần sau em không mắc lại lỗi thêm.
Em vẫn còn nhớ, có một hôm, khi cô kiểm tra từ mới, đến khi hết giờ làm và đang thu bài, cô chợt thấy có một bạn đang gian lận khi bạn ấy đã viết trước những từ cô dặn học thuộc ở nhà để đến khi phải nộp thì bạn ấy sẽ nộp tờ đã viết sẵn ở nhà ra. Khi phát hiện sự việc, thay vì mắng mỏ hay trách móc vì đã quay cóp, cô đã ngay lập tức nhắc nhở bạn ấy không được làm vậy. Chính lúc đó, em đã nhìn thấy mặt cô thoáng chút hiện lên nỗi buồn nhưng rồi cô đã lấy lại vẻ tươi tỉnh như mọi ngày và nói với cả lớp: Cô bắt các con học thuộc cũng chỉ vì muốn tốt cho các con sau này và cô hy vọng sau này sẽ không còn vụ việc này xảy ra nữa, cô thà nhìn điểm các con từ thấp rồi từ từ lên cao chứ không phải luôn luôn điểm cao nhưng lại bằng hình thức gian lận. Từ câu nói đó, em đã hiểu được tấm lòng của cô và từ đó càng thêm quyết tâm chăm học hơn.
Một lần khác, khi em được chọn vào danh sách học sinh đi thi học sinh giỏi của cô. Lúc ấy cô đã nỗ lực truyền đạt cho em kiến thức để mong em được giải. Cô đã tìm đề cho em làm, dạy em cách làm từng bài một, cố khắc phục nhưng điểm yếu của em, cho em nhiều bài tập để rèn luyện,… Nhưng cuối cùng thì em vẫn không có giải. Dù biết điều đó, cô vẫn yêu thương và tin tưởng em cho đến tận bây giờ. Điều đó đã khiến em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn cô vì những gì cô đã làm cho em.
Đối với nhiều người, có lẽ những kỉ niệm đó chỉ là vài khoảnh khắc bình thường khi vẫn ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đối với em, đó lại chính là những kỉ niệm mà em đã tự khắc sâu trong tâm hồn chính mình. Cô là người đã giúp em vực dậy, thay đổi cách em nhìn nhận về môn tiếng Anh, từ một học sinh yếu kém thành em của bây giờ - một học sinh đã làm được và thi được cao điểm môn Anh. Em sẽ luôn nhớ cô và cách cô đã quan tâm, dạy dỗ em.