Người ươm mầm ước mơ trong tôi
Mái trường Thăng Long đang là nơi dần tạo nên trong tôi những ước mơ tuổi trẻ. Nguồn tri thức không ngừng được tôi tiếp thu. Và đặc biệt hơn nữa là những kỉ niệm khó quên đối với tôi, dù tôi mới chỉ học năm thứ hai ở ngôi trường này. Năm học thứ hai đối với tôi vẫn mới chỉ là điểm khởi đầu, tôi vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, thử thách vẫn luôn cản đường tôi. Ngoài bạn bè – những người tôi coi như anh chị em trong nhà, thì thầy cô đã giúp tôi rất nhiều để vượt qua được những khó khăn, thử thách ấy. Thầy cô gửi gắm ý nghĩa bài học cho tôi qua những lời giảng. Những bài học hay, những câu chuyện tôi vô cùng yêu thích. Trong những năm tháng tuổi học trò ấy, cô Mai Chi – giáo viên dạy môn Văn lớp tôi đã luôn là người nâng đỡ, chỉ bảo cho tôi vô cùng tận tình.

Tuy bản thân không hẳn yêu thích môn Văn, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hoàn thành môn học ấy một cách tốt nhất. Tôi không hay thấy cô Chi cười nhiều, tôi cảm thấy cô có phần nghiêm nghị. Thi thoảng những lúc cô cười, nét mặt hiền hậu cùng nụ cười trẻ trung của cô luôn là nguồn động lực giúp tôi học Văn tốt hơn. Môn Ngữ Văn – như lời của tụi học trò chúng tôi, đó là một môn học thật khó nhằn. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Qua lời giảng trầm ấm của cô Mai Chi, những con chữ, hình ảnh lần lượt hiện lên thật sinh động, chân thật và vô cùng gần gũi. Tôi hòa mình vào lời giảng, tôi thấy bài học cô giảng thật truyền cảm và thú vị. Nhưng bản thân tôi cũng từng làm cô phiền lòng. Tôi đã luôn trách bản thân mình phải tích cực trong việc phát biểu hơn, hay hoàn thành bài tập tốt hơn để cô không phải phiền lòng.
Dẫu tôi nói chuyện với cô không nhiều, song tôi vẫn cảm nhận được tình thương, sự tận tụy của cô dành cho chúng tôi. Cô đã luôn sát sao, luôn cẩn thận trong từng kiến thức cô trao cho chúng tôi. Môn Văn không phải là môn quá dễ dàng khi giảng dạy, nhưng cô Chi đã làm được điều đó, dù tôi biết cô đã phải vất vả quá nhiều cho môn học này. Cô đã luôn là người lái đò thầm lặng nâng bước cho tôi vào đời. Ngữ Văn cũng là môn học khiến trí tưởng tượng của tôi bay cao, bay xa mãi, đưa tôi đến những chân trời mới. Tôi vẫn luôn tự hỏi: Văn là môn học thật vất vả để giảng dạy; việc học sinh yêu thích và tiếp thu các bài giảng cũng là điều thật khó khăn, nhưng tại sao cô Chi vẫn chọn con đường đầy chông gai đó? Từng ngày, qua mỗi tiết học của cô, tôi cũng đã dần tìm ra câu trả lời... Dù gì đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn cố gắng từng ngày, học thật chăm chỉ để tôi luôn thấy nụ cười rạng rỡ trên nét mặt đã phai nhòa đi tuổi thanh xuân của cô.
Không phải là những con người phi thường, nhưng trong trái tim tôi, cô Mai Chi không chỉ là một cô giáo, một người mẹ, mà còn là một mảnh ghép quan trọng trong sắc màu rực rỡ tuổi thanh xuân của tôi. Nói lời yêu thương từ tận đáy lòng, tôi yêu cô và biết ơn vì cô đã cho tôi những thành công, những nguồn tri thức mới mẻ mỗi ngày, những câu chuyện, bài giảng hay mà cô ươm mầm trong những ước mơ nhỏ bé của tôi. Hai năm học còn lại dưới mái trường Thăng Long mến yêu này, dù thời gian đó là quá ít ỏi nhưng tôi sẽ còn cố gắng hơn, gặt được nhiều hoa thơm, trái ngọt hơn nữa trong vườn hoa muôn màu của cô.