Trang chủ Tin tức - sự kiện

NHỮNG CÁNH THƯ CHỞ KHÁT VỌNG

06/07/2020

( Giải Quốc gia thư UPU lần thứ 49)

Em hãy viết thông điệp gửi một người lớn về thế giới chúng ta đang sống

 

GIẢI KHUYẾN KHÍCH

Họ và tên: Phùng Tiệm Linh                                                                

Học sinh lớp: 9B

Trường: THCS Thăng Long- Quận: Ba Đình- Thành phố: Hà Nội

                                                                                                                                                                                                            Hà Nội, ngày 22,tháng 2, năm 2020

Bà ngoại yêu thương của con !

       Mặt trời đang thiếp dần đi. Trên những đường phố chạy dài sáng lấp lánh  ánh đèn điện đang che khuất ánh mặt trời kia, con thấy đông nghịt những đoàn người lướt qua, tiếng còi xe pha lẫn tiếng nói tạo nên một bản hợp tấu mang màu sắc của đô thị phồn hoa, thấy cả những mảnh đời bất hạnh nơi góc nhỏ, cố gắng vật lộn với cuộc sống mưu sinh... Con đứng đây, tuổi 15 của con, bỗng thoáng mất bóng hình bà cạnh bên.

       Bà ạ, con vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao ông trời lại nỡ để con người hết mực hiền lương là bà suy kiệt từng ngày, nơi căn phòng đơn điệu. Tiếng máy trợ khí hoạt động chậm chạp, hơi thở không đều đặn vẫn phát ra từ góc nhỏ bà nằm. Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt ốm yếu ấy, con tự hỏi nụ cười của bà giờ đang ở đâu? Gần một năm qua, con đã nhớ bà của ngày xưa rất nhiều! Bà của những ngày hè nóng nực, ngoài sân nhà trước cửa gỗ mộc mạc, con ngồi bốc nắm cốm thơm còn bà bận bịu làm chả cốm. Bà của ngày lại sớm rồi chiều, bàn tay thô ráp nhăn nheo, nắm trọn bàn tay nhỏ nhắn, đưa con tới trường. Bà của những năm tháng đã nuôi con khôn lớn bằng một tình yêu bà ấp ủ, đủ để lấp đầy sự thiếu vắng mẹ cha luôn mải miết ngược xuôi trong công việc. Con đã lớn phổng lên nhờ đôi bàn tay bà chăm chút qua từng năm tháng. Tình yêu thương của bà nhiều tới mức dường như con thấy đó là điều hiển nhiên.

Thế nhưng kể từ con được bố mua cho chiếc điện thoại cảm ứng con đã thích thú đến say mê. Ngoài giờ học, con vùi đầu vào những trò chơi, những clip vui nhộn, những trang mạng xã hội phổ biến. Con không còn thích thú những câu chuyện cổ tích bà kể trước giờ đi ngủ, con thờ ơ với những món ăn ngon bà nấu; con cằn nhằn khi bà giục tắm gội; con cáu gắt khi bà mách bố mẹ về tội con mải mê chơi điện thoại…  Cứ thế, con rời xa vòng tay bà để đến với thế giới ảo mênh mông không có điểm dừng kia.

     Tuổi tác và nỗi cô đơn đã khiến đoạn đường thân quen từ chợ về nhà đang phai dần trong trí nhớ bà, công thức làm món chả cốm ngon tuyệt bà bỗng quên khuấy mất. Thậm chí, cho tới một ngày, con bỗng nhận ra, bà đã chẳng thể nhớ tên con là gì! Con đã kinh ngạc vô cùng, và cả sợ hãi nữa. Điều này không thể xảy ra, có lẽ con đang mơ một cơn ác mộng, phải không? Nhưng, một sự thật đang diễn ra ngày trước mặt con, bà không tài nào nhớ nổi con là ai? Đây là đâu? và cả bà là ai nữa?

Đến lúc đó, bố mẹ con vội đưa bà vào viện. Bác sĩ chuẩn đoán não bà đang teo dần vì tuổi già. Bà lại bị viêm phổi và sức đề kháng đang yếu dần đi. Nghe tin, con sững sờ. Con không tin. Sau đó bà nằm li bì ở viện. Bố mẹ đã giảm bớt công việc, ngày đêm chăm lo cho bà. Con cũng giảm bớt thời gian chơi điện thoại để tự chăm sóc bản thân khi không có bà bên cạnh. Con thực sự lúng túng và vụng về bởi từ nhỏ đến giờ luôn được bà chăm bẵm, lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ. Hình như bố mẹ con cũng nhận ra điều đó nên đã gần gũi con nhiều hơn. Con biết bố mẹ cũng yêu con thật nhiều. Bố mẹ ít dành thời gian cho con vì yên tâm đã có bà ngày đêm bên cạnh. Con nhận ra thời gian qua con đã quá vô tình. Con ghét bản thân vì đã khiến bà tiều tụy dần theo năm tháng; Bà ơi, con xin lỗi bà, và con yêu bà rất nhiều!

      Nếu có một điều ước, con muốn ước rằng: Trong cái sớm nhẹ nhàng của tiết trời mùa xuân, lúc ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, bà thức dậy, lưng dựa vào thành giường, bên cạnh có con, có cả cha và mẹ. Bà cười móm mém khi nghe con đọc những dòng chữ này cho bà nghe. Chắc chắn những tia ấm hạnh phúc sẽ tràn ngập mái nhà, lan tỏa tới tận những căn phòng, những bậc cầu thang. Gia đình của chúng ta sẽ chan chứa niềm hạnh phúc đủ đầy, êm ấm.

Giờ thì con đã hiểu: Tình cảm gia đình là thứ đẹp nhất, quan trọng nhất trên đời. Chúng ta phải luôn dành yêu thương, quan tâm đến nhau hằng ngày, hằng giờ. Vì thời gian là không chờ đợi, phải không bà?

Nhất định bà phải sớm khỏe lại bà nhé!

Cháu gái yêu của bà,

                                                                                                                                                                                                                                                           Tiệm Linh    

 

GIẢI CÂY BÚT TRIỂN VỌNG

Họ và tên: Bùi Diệu Linh                                      

Học sinh lớp: 9C

Trường: THCS Thăng Long- Quận: Ba Đình- Thành phố: Hà Nội

BỨC THƯ THỨ NHẤT

                                                                                                                                                                                                            Hà Nội, ngày 1 tháng 1 năm 2020

Kính gửi Ngài Antonio Guterres, Tổng Thư ký Liên hợp quốc !

           Những ngày qua cả thế giới đang hướng về Vũ Hán, Trung Quốc, với nhiều cung bậc cảm xúc. Tâm dịch đang trong cơn nguy kịch. Với cái nhìn của một công dân nhỏ tuổi, cháu xin được chia sẻ với ngài về những hụt hẫng, mất mát, những tổn thương tâm lý của những người dân nơi đây. Mong ngài dành chút thời gian quý báu của mình để lắng nghe tâm tư của cháu.

Như ngài đã biết virus Corona hay còn gọi là virus COVID 19 đang bùng phát mạnh mẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng: người bệnh viêm phổi nặng, suy hô hấp cấp thậm chí là tử vong. Điều đáng lo ngại là sự lây lan chóng mặt của nó trên toàn cầu; corona như một cơn sóng thần cuồng nộ, bất ngờ đổ ập xuống trước con mắt của toàn nhân loại, mà ta lại chỉ có thể đứng nhìn nó hủy hoại mạng sống của con người. Trước tình hình đó, không thể phủ nhận rằng phòng bệnh, ngăn chặn sự lây lan bệnh dịch trong cộng đồng là lẽ thường nhưng đấy không phải lí do để một số người có thể ngang nhiên có những hành vi cử chỉ hắt hủi, sử dụng những lời miệt thị và thái độ không đúng mực với người bệnh hay những người bị cách li. Hành động này khiến nhiều bệnh nhân cảm thấy bị kì thị và xa lánh. Họ bị tổn thương và có xu hướng trở nên tự ti, buồn nản, bế tắc; tùy từng trường hợp mà cảm thấy tổn thương hay sang chấn tâm lý bởi những ám ảnh về tinh thần một cách lâu dài. Họ đã đang và vẫn phải sống trong sự đơn độc, bao quanh bởi bốn bức tường chật chội với những bữa ăn phát chẩn, cô lập với thế giới bên ngoài, thời gian trôi qua như vô hạn. Thậm chí ở Vũ Hán nói riêng hay Trung Quốc nói chung việc có giường để nằm là một điều may mắn, còn lại bạn mang cơ thể đau đớn vì bệnh tật, gõ cửa các bệnh viện trong mưa giá, mong có một chiếc giường bệnh để nằm xuống, nhưng không được tiếp nhận. Hình ảnh con người nằm la liệt ở các hành lang, sảnh bệnh viện hay chen chúc, đấu đá nhau để mong có chiếc giường bệnh không phải là hiếm gặp. Sự cưỡng chế người dân vào khu vực cách li cùng sự chống cự trong tuyệt vọng là có thật bởi cửa tử mở ra ngay trước mắt họ. Họ chờ thông báo của bệnh viện nhưng khi thông báo đến họ đã ngừng thở. Có người biết mình nhiễm bệnh nhưng không được điều trị vì bệnh viện quá tải, quá đau đớn, cùng quẫn đã phải lựa chọn cai chết- nhảy lầu tự tử để gia đình, người thân không bị lây nhiễm. Đó thực sự là bế tắc và tuyệt vọng. Hay vị đạo diễn Thường Khải danh tiếng gia đình ông trong vòng vỏn vẹn 20 ngày cả bố, mẹ, chị và ông đều ra đi. Thương tâm hơn là cả hai chị em ông đều nhắm mắt vào cùng một ngày. Thật xót xa cho số phận của đời người chỉ có thể nằm im chờ chết. Thế mới biết sự tàn phá và hủy diệt ghê gớm, cũng như sự nguy hại và diễn biến phức tạp, khó lường của đại dịch.

Dịch bệnh quái ác này còn khiến một vị bác sĩ tài ba Lưu Trí Minh- viện trưởng bệnh viện Vũ Xương ở Vũ Hán qua đời. Nỗi ám ảnh triền miên không dứt với mọi người: hình ảnh người nối người ngã xuống trong bệnh viện, nhiều điều dưỡng và y tá kiệt sức, ngã khụy xuống, tàn tạ. Đến cả bác sĩ cũng không thoát khỏi bẫy tử mà COVID-19 đã giăng. Nhưng ở đây liệu người chết có được thân nhân tiễn đưa ở tang lễ ? Được hưởng tôn nghiêm? Không còn. Chết là hết. Những thi thể sẽ lập tức được đem đi hỏa thiêu. Chỉ có người nhắm mắt không cam tâm, chỉ có người thân ruột đau như cắt... Tiếng vọng từ Vũ Hán là tiếng vọng buồn bã đau thương. Tiếng vọng từ Vũ Hán hay tiếng lòng tha thiết của những phận đời bé mọn trước sức tàn phá ghê gớm của dịch bệnh. Sức mạnh vô hình mạnh mẽ cùng tốc độ lây lan, bùng phát vô biên của corona sẽ ngang nhiên cướp hàng ngàn sinh mệnh, không loại trừ màu da, sắc tộc; âm thầm bùng phát và tấn công mọi nơi mọi lúc, nằm ngoài kiểm soát của con người. Nhắc tới Covid 19 là nhắc tới sự hãi hùng, ghê rợn...Nỗi đau về thể chất là hiện hữu, nỗi đau tinh thần có lẽ còn nặng trĩu, dai dẳng như một nỗi ám ảnh kinh hoàng.

 Bệnh dịch có thể sẽ sớm được khống chế, các nhà khoa học sớm điều chế ra vacxin nhưng có lẽ ở Vũ Hán, hầu như ai cũng bị tổn thương tâm lý, bất luận là ai:  người ta chỉ có thể tiễn người thân bằng ánh mắt khi thi thể được đặt trong túi đựng tro tàn hay những y bác sĩ bất lực nhìn bệnh nhân này tới bệnh nhân khác trút hơi thở cuối cùng. Vết thương này có lẽ còn rỉ máu trong thời gian dài. Dịch bệnh qua đi, có lẽ cần lượng lớn bác sĩ tâm lý. Người ta cần trút bỏ, cần khóc to, cần chia sẻ. Một cái nắm tay, một bờ vai, một ánh mắt đồng cảm một lời thủ thỉ, tâm tình, một điểm tựa để nâng đỡ tâm hồn... Cháu nhận thấy: Nỗi đau của Vũ Hán không chỉ hô khẩu hiệu là có thể chữa lành mà cần sự chung tay góp sức của cộng đồng: cùng bảo vệ, nâng niu sự sống loài người cũng như sự sống trên trái đất.

Xin ngài hãy cùng đồng điệu với suy nghĩ của cháu: hãy đem đến một phép màu để Vũ Hán và toàn thể nhân loại không phải đối diện với sự ghẻ lạnh, kì thị để hoảng loạn, tổn thương, bế tắc hay sang chấn tâm lí. Hạnh phúc rồi sẽ nảy mầm từ những mất mát, đau thương, cần lắm sự đồng cảm sẻ chia và tình yêu thương con người.

Cháu gái Việt Nam

 

BỨC THƯ THỨ HAI

                                                                             Hà Nội, ngày 1 tháng 1 năm 2020

Xin gửi lời chào tới cô chủ của tôi 10 năm sau!

Xin đừng ngạc nhiên khi nhận “một bức lạ trên chuyến du hành xuyên thời gian” cô chủ nhé! Là tôi đây, cuốn sách nhỏ bé, đã từng bị bỏ quên trên kệ với lớp bụi phủ đầy đang viết những dòng tâm sự gửi cho cô. Giờ thì cô đã nhớ ra tôi rồi chứ?

Ngày ấy, tôi đã vô cùng hân hoan trong buổi đầu gặp gỡ vào dịp sinh nhật tuổi mười lăm đầy ý nghĩa của cô. Tôi hạnh phúc ngập tràn trong giây phút ấy vì nghĩ rằng mình đã được trao gửi sứ mệnh thiêng liêng: là động lực giúp chủ nhân của mình say sưa khám phám thế giới, tìm hiểu ý nghĩa từ những trang sách. Bởi tôi ấp ủ và ẩn chứa bao điều đáng quý, như một thứ ánh sáng lấp lánh. Và rằng, từ đây cô bé sẽ được khám phá thêm nhiều điều bí ẩn với vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống và tôi sẽ cùng cô trưởng thành. Tôi tự hào và thấy mình có ích biết bao!

Thế rồi năm tháng lặng lẽ qua đi. Tôi vẫn cứ cô độc ở một nơi tưởng chừng xa tít chân trời chẳng bao giờ được cô ngó ngàng tới. Bụi thời gian đã phủ mờ trên tấm thân tôi! Mạng nhện chăng kín trên đầu tôi. Tôi biết mình đã bị lãng quên. Tôi nằm im lìm, bất động mà chiêm nghiệm thế sự đổi thay và ngậm ngùi cho số phận. Nhìn cô chủ chăm chú với màn hình điện thoại: xem phim, nghe nhạc, nhắn tin với bạn bè, nói cười tíu tít, thỉnh thoảng lại buông ra vài câu tiếng lóng... Chứng kiến cảnh ấy mà tôi xót xa vô hạn.

Tôi hiểu rằng giới trẻ đã quên đi ý nghĩa của sách. Đó chính là khoảng thời gian tôi buồn bã và cô độc nhất. Với tâm tư trĩu nặng,  tôi thầm nghĩ tâm hồn rồi sẽ trở nên khô héo, thiếu cảm xúc và những rung động chân thành. Những giá trị nhân văn, những bài học giàu tình nhân ái mà họ hàng nhà sách chúng tôi mang lại đang dần bị lãng quên. Tôi chỉ biết nén tiếng thở dài, lắc đầu buồn bã. Thật đau lòng biết mấy!

Giờ đang là giao thừa. Qua khe cửa, tôi có thể ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫytrong màn đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng lung linh muôn màu, lại có những mảng màu tương phản,với những vùng tối im lìm. Tiếng pháo hoa reo ca lẫn với tiếng cười, hạnh phúc được sẻ chia và tình yêu cần trao đi và lan toả… Chao ôi, cuộc sống đẹp đẽ, sôi nổi đầy nhiệt huyết mà tôi từng mơ ước khi đến thế giới này! Tất cả đã quá xa vời…

Bao nhiêu năm nằm im lìm trên kệ, tôi tưởng chừng mình sẽ chết dần chết mòn trong buồn bã, cô độc. Cho đến một ngày, cô chủ lau chùi, dọn dẹp và thốt lên:

  • Ôi, em yêu! Thì ra em vẫn ở đó. Chị xin lỗi em nhiều!

Để bù đắp cho sự vô tình của mình, cô chủ đã lật từng trang sách, chăm chú đọc từ đầu đến cuối. Vừa đọc vừa gật gù, tâm đắc như thể được đồng điệu với một tiếng nói tâm tình. Dường như phải vào thời khắc ấy cô mới chợt nhận ra những hạt mầm tri thức còn ẩn trong trang sách để yêu hơn cuộc sống này. Vậy là từng trang sách đều được cẩn thận chăm chút, nâng niu... Được trân quý, yêu thương, tôi thấy lâng lâng hạnh phúc và thấy mình thực sự có ích, có giá trị. Tôi vui lắm. Vậy là tôi đã có một số phận mới, đời sống mới!

Cô chủ thân yêu! Một cử chỉ môt ân tình, một ánh mắt thân thương, một lời hối lỗi chân thành... Bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi thấy mình thực sự sống cuôc sống ý nghĩa của một cuốn sách, đó là: Được thấy sự thay đổi của cô khi làm bạn với họ nhà sách chúng tôi, trí tuệ cô toả sáng, trái tim cô ấm tình thương yêu!

Ánh sáng từ sách luôn ấm áp, bao dung, nhân hậu. Viết ra những dòng này vừa chia sẻ kỉ niệm cay đắng và ngọt ngào, tôi vừa muốn cô hãy giúp tôi chuyển đi thông điệp này:

 Hãy trao cho chúng tôi sứ mệnh của những người dẫn đường để sách có thể làm một người bạn đồng hành với con người, góp phần làm cho nhân loại trở nên tốt đẹp hơn!”.

Hy vọng đọc đến đây, cô sẽ mỉm cười, bởi sự đồng điệu từ trái tim đến chạm đến một trái tim.

Nguyện là người đồng hành tin cậy của cô trên hành trình dài rộng của cuộc đời.

Thân!


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh