Cuộc sống có biết bao nhiêu điều kì diệu, nó luôn ban tặng cho ta sự thú vị và bất ngờ, cho ta cảm giác bình yên và vui vẻ, mở ra cho ta một thế giới mới để khám phá. Nhưng điều hạnh phúc hơn cả là khi ta được cắp sách đến trường. Ai rồi cũng sẽ đến ngày hồi hộp được mẹ đeo vào vai chiếc cặp nhỏ xinh, dắt tay tới trường, bàn chân nhỏ xíu bước qua cánh cổng truớc ánh mắt yêu thương, niềm hi vọng của mẹ cha. Ngôi trường không chỉ là nơi chúng ta tiếp thu kiến thức, mà còn là nơi lưu giữ những kỉ niệm quý giá của tuổi học trò, là nơi lưu giữ những thước phim đẹp nhất của cuộc đời. Đó là năm tháng của những ngây ngô, vụng dại, của những rung động, thổn thức đầu đời, của những khát khao, đam mê. Đó cũng là năm tháng ta sống hết mình với chính ta, bằng trái tim chân thành và nhiệt huyết nhất. Và năm tháng ấy, tôi hạnh phúc vì có trường THCS Thăng Long – một thời để nhớ - nơi lưu giữ những kí ức đẹp tuổi thơ tôi và những người bạn thân yêu.

(Mong ước của tuổi trẻ)
Tôi yêu da diết mái trường c thân yêu này từ khi nó yên lặng khoác lên mình màu áo vàng sẫm cùng với logo đỏ mận chấm thêm chút vàng, khiêm tốn ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt phía xa xa đến những ngày Thăng Long thay áo mới, tươi sáng, rực rỡ. Yêu mỗi sáng ban mai nắng chiếu chan hòa làm cả góc hành lang sáng bừng lên, ngôi trường bỗng đẹp lạ kì. Cảm giác hồi hộp, háo hức chờ mong dường như vẫn vẹn nguyên giống khoảnh khắc tôi bước chân qua cánh cổng. Cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong náo nhiệt và đầy bất ngờ. Những hàng cây rì rào trong gió dần trở nên quen thuộc. Tiếng trống trường, tiếng chuông reo, tiếng cười đùa ồn ào huyên náo cũng lặng lẽ trở thành một phần quý giá của tuổi học trò. Tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau “bày trờ” trêu chọc thằng bạn ngồi cùng bàn, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình. Đó là những lần cả lớp cùng cố gắng để xếp hạng trường có thể đứng đầu về tác phong nề nếp cũng như học tập, là những tiết HĐTN đầy hứng khởi mỗi tuần một chủ đề mà chúng tôi cùng nhau xây dựng. Ngôi trường THCS Thăng Long này đã cho tôi biết bao kiến thức, là nơi có cô Hạnh, cô Dương, cô Hoàng Anh, cô Thoan … như cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô nơi đây, là lòng lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước. Lời động viên của các thầy cô đã khiến những năm tháng cuối cùng dưới mái trường THCS như có thêm sức mạnh, chuẩn bị vượt qua kì thi vào 10 quan trọng.
Ai cũng có nơi mà mình mãi nhớ, những điều mình chẳng thể quên, với tôi đó chính là nơi đây, mái trường THCS Thăng Long này, nơi mà những người bạn khi gặp lại nhau vẫn có thể mỉm cười, nơi mà thầy cô gặp lại vẫn vẹn nguyên cảm xúc. Nơi đó là nơi sự yêu thương và chân thành đã làm ấm lại những trái tim. Mái trường mà gắn bó suốt 4 năm rồi cũng phải xa, con đường quen thuộc chỉ sợ một ngày trở nên lạ lẫm, những hàng quán bên cổng trường tự lúc nào đã trở thành kỉ niệm, những người bạn tuyệt vời cũng đến ngày chẳng ở cạnh nhau. Tất cả vẫn đẹp nhưng lại chẳng thể níu giữ. Nhưng tôi tin rằng, mỗi học sinh khi rời xa ngôi trường này đều mang trong lòng sự trân trọng, biết ơn, những kỷ niệm đẹp sẽ theo ta trên mỗi bước đường trưởng thành.