Trang chủ Tin tức - sự kiện

Rạo rực tháng năm-Hoa phượng

30/05/2022

          Rào rào! Từng đợt mưa cứ thế trút xuống. Trời Hà Nội phủ trắng xóa không biết bởi sương mù, khói bụi, hay vì những trận mưa dẫn lối cho không khí lạnh cứ thế len lỏi vào những con ngõ. Lạ thay! Cái lạnh bất chợt của tiết trời Hà Nội khi đã vào hè!

 Hè năm nay nhìn hoa phượng nở với muôn vàn cảm xúc lẫn lộn: vui có, buồn có, cứ thế gõ cửa từng nhà theo một cách nhẹ nhàng, từ từ và chậm rãi đến lạ…Những tưởng, mùa hè chỉ là một khoảng thời gian tính bằng mùa lúa tháng năm chín vàng, bằng sự mong ngóng, chờ đợi chuyến đi cổ tích của người học trò nhỏ hay mùa hè chỉ gói gọn vào từng quả nhãn mọng nước, tròn trịa vào rặng vải thiều trĩu nặng, đỏ chói như mặt trời nhỏ lúc lắc… Hay cả kỉ niệm hồi còn nhỏ, những tiếng cười khúc khích vang lên nhè nhẹ, hòa vào gió khi lũ trẻ của xóm tụ tập lại để bóc từng múi mít vàng lịm. Hoa phượng, loài hoa luôn in đậm trong cuốn phim ký ức của từng học trò lại chúm chím từng cánh hoa trong một đêm thủ đô trở lạnh. Mặt trời lên, phượng nở đỏ chói cả một khoảng trời. Không hương ngòn ngọt như hoa sữa, cũng không trong sáng, thanh cao như hoa sen, nhưng sắc đỏ rực của hoa phượng như thứ gia vị khó thiếu của dạ tiệc mùa hè…

Hè! Cái mùa thi cuối cùng không ai mong muốn, ta vẫn cứ miệt mài ôn thi và rồi chợt giật mình nhận ra trời đang vào hạ. Ngày nối tiếp ngày, màn đêm cứ thế buông xuống, ngọn gió đêm cứ thế phả vào mái tóc, hòa cùng với ánh sáng đèn...

        Hè là mùa nhiều tiếng cười nhất, cũng là mùa nhiều nước mắt nhất. Từng giọt nước mắt nóng hổi, cứ thế lăn, trong ngày lễ ra trường. Vui khi quãng đời học hành của ta đã bước sang một trang sách mới, buồn vì ta phải tạm biệt ngôi nhà thân thương này, nơi gắn với bao kỉ niệm tuổi học trò. “Kỉ niệm là thứ duy nhất không bao giờ thay đổi, mặc cho mọi thứ có đổi thay”. Bốn năm, tưởng như một khoảng thời gian dài mà lại nhanh không tưởng. Những lần túm tụm lại đi mua đồ ăn vặt, cùng học nhóm để giải đề cương, bây giờ chỉ còn là một giấc mơ đẹp trong miền kí ức của mỗi người - một giấc mơ nhẹ nhàng, sâu lắng mà ta không muốn tỉnh giấc. Thời gian vẫn thấm thoát thoi đưa, để lại những tình cảm còn đang dang dở chìm vào trong nuối tiếc. Ngày hôm nay, cũng tại ngôi trường Thăng Long này, gió mát lành lạnh, trời xanh thăm thẳm, mà sao lòng ta lại buồn man mác thế này, không còn nụ cười tươi rói trên môi người học trò nhỏ, không còn nắng chiếu trên bảng hiệu “THCS Thăng Long”- chỉ với hồi trống vang dài, cấp 2 chính thức kết thúc!

          Hè, hoài niệm làm sao khi chiếc gi-đông của ta vô tình chệch lái, rồi rẽ vào trước gốc phượng sần sùi, từng cánh hoa đỏ chói cứ thế rơi trên mái tóc... Phượng từ bao giờ lại đẹp thế này? Phượng rơi, nước mắt cũng rơi, lòng ta thổn thức nhận ra rằng, cứ mỗi mùa phượng đến, lại là một mùa chia ly… Nhưng, hè cũng là thời gian mà con người ta trưởng thành hơn, sống chậm hơn, ý nghĩa hơn…


Tác giả: Vũ Hương Giang - 6D
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh