Mãi một tình yêu với Thăng Long
Tạc dạ, ghi tâm mãi trong lòng
Mai sau xa cách yêu thương ấy
Mãi nhớ trường xưa bóng cô thầy
Những làn gió đông non khẽ mơn man qua từng tấm lá xanh diệu kì, những làn sương bảng lảng khe khẽ trùng trình qua đôi tay của người cầm bút. Phải chăng, qua khung cửa sổ nho nhỏ thân thương trong căn phòng của lớp mình đang phải đi học nhờ; lòng tôi lại chợt nhớ về khung cảnh một buổi sáng bình yên tại khoảng sân trường rộng rãi tại mái trường thương yêu mang tên Thăng Long của mình biết bao!
Thấm thoát, tôi đã là một học sinh lớp 9; đã là một cá nhân trong đại gia đình Thăng Long dấu yêu trải qua bốn năm đồng hành cùng những người thầy, người cô có tấm lòng cao cả và bao dung, đã dìu dắt từng bước chân tôi trên chặng hành trình trưởng thành, khai phá bản thân mình; cùng những người bạn đã cho tôi biết được sự quan tâm, chia sẻ và đồng hành. Làm sao tôi có thể quên được những lời sẻ chia đầy ấm áp và tình cảm mà thầy hiệu trưởng Phan Dân cùng cô hiệu phó Ngọc Hà đã tiếp lửa cho đội tuyển học sinh giỏi môn Ngữ Văn của chúng tôi. Trong bốn năm qua, tôi và những người bạn tri kỉ của đại gia đình A6 thân yêu đã được sống trong tình yêu thương và hằng ngày, được nghe những tiếng lòng ấp iu, yêu thương của người cha thứ hai - thầy Thắng. Những lời bảo ban mang cả niềm tin và hi vọng của hai người mẹ dịu hiền là mẹ Quỳnh Nga và mẹ Minh Hoa. Tất cả những “ trang yêu thương” ấy sẽ là một “ cuốn sách” mang tên tuổi thơ tươi đẹp mà tôi nâng niu cất giữ mãi trong trái tim mình.

(Niềm tin, tình yêu và hy vọng trọng tôi)
Thăng Long mang màu nắng - ấy là sự rực rỡ, đẹp đẽ nhưng nó lại bình dị đến lạ. Ấy vậy mà vẻ đẹp ấy, sự rực rỡ mang nét bình dị ấy lại là điều bản thân tôi phải dành bốn năm để cảm nghiệm hết. Những ngày tháng mới chập chững vào cấp hai, tôi đã từng ao ước làm sao một lần được đứng dưới những tán lá xanh nơi sân trường yêu dấu, được ngồi học trên lớp, gặp mặt thầy cô và bạn bè. Qua đi những sự mong mỏi non nớt trẻ thơ, ước nguyện giản đơn ấy của cá nhân mình đã thành hiện thực. Những ngày đông giá lạnh như hôm nay, tôi cùng cô bạn thân khoác tay nhau đi qua những dãy hành lang gió lộng thầm cảm nhận về khung cảnh của ngôi nhà nhỏ xinh thứ hai của mình. Những toà nhà khoác lên mình màu áo vàng gà non mang thiên hướng cổ kính, nơi góc sân trường của những cô cậu học sinh đang sinh hoạt văn nghệ, đang chơi môn thể thao mà mình yêu thích. Tôi sẽ thương yêu lắm góc sân khấu không ít lần bản thân đã cùng ngồi trò chuyện với đám bạn, những lần nghịch ngợm khiến cho những người dìu dắt tôi trên bước đường tri thức phải phiền muộn. Những lần ngồi bám riết không thôi với căng tin của trường vì cảm thấy mệt mỏi trước tập đề cương và bài tập được giao. Và những ngày hè, lòng tôi được ánh sáng mặt trời rọi chiếu, nơi sân trường ấy lại in đậm màu nắng rực rỡ kia. Những dãy hành lang tôi và cô bạn thân của mình đã đi qua cũng tràn ngập màu nắng Thăng Long khẽ hắt nghiêng qua ô cửa sổ, màu áo ngôi nhà thứ hai của tôi như quyện hoà cùng màu nắng. Thế mới thấm thía rằng, khi đã đi qua những ngày đông lạnh, lòng ta mới thấy trân trọng những ngày nắng biết nhường nào!
Ngôi nhà thương yêu ấy của tôi đang thay cho mình màu áo mới; đó là màu áo trắng của sự tinh khôi, thuần khiết như những mảnh tâm hồn sẽ và đang đồng hành tại nơi đây. Và thật vậy; những điều đẹp đẽ bình dị kia hoá ra đã chẳng tầm thường như tôi đã nghĩ; những điều sâu sắc dung dị ấy tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tâm khảm của mình. Giờ đây khi đang phải đi học nhờ tại một ngôi trường khác; cũng vẫn là những tán cây xanh, khung cửa sổ, vẫn là sân trường đông đúc học sinh ấy nhưng tôi hiểu rằng tấm lòng mình chưa một lần thôi thao thức, thôi mong mỏi. Tôi sẽ nhớ lắm màu nắng mà tôi đã hằng ao ước trông thấy, những lần đưa đôi mắt lơ đãng qua khung cửa sổ như lúc này, những lần nghịch ngợm hay chỉ đơn giản thôi chính là tiếng trống trường thân thuộc. Tôi sẽ thương yêu lắm những dãy nhà nhuộm màu nắng cổ kính mà bản thân đã đi qua, tôi sẽ thương lắm những hàng cây che trở tâm hồn tôi ngày thơ dại, sẽ mong chờ lắm một ngày nào đó ta lại được dạo bước nơi góc sân, hành lang ấy và sẽ yêu lắm mái nhà thứ hai đã khởi nguồn ước mơ trong mình – Thăng Long.