Đã từng có một câu nói rất hay thế này: “Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có cả hai, đó là hạnh phúc.” Thật vậy, với tôi, niềm hạnh phúc ấy gói gọn trong 2 chữ “Thăng Long”. Thăng Long trong tôi là quyển nhật kí ghi lại hồi ức, là cuốn phim tua chậm của yêu thương và là điểm xuất phát cho đường chạy tới tương lai, giữ cho tôi niềm tin và hi vọng.

(Thanh xuân chúng ta may mắn có được nhau)
Tôi muốn viết, viết cho Thăng Long – cho 3 tháng cuối cùng của 4 năm cấp 2.
3 tháng cuối được ở nhà - ở Thăng Long,
3 tháng cuối được bao bọc trong vòng tay yêu thương của bạn bè, của thầy cô.
3 tháng cuối cùng được tự hào nói: “Tớ là học sinh Thăng Long”.
Thấm thoát cũng đã hơn 3 năm trôi qua, hơn 3 năm mặc trên mình bộ đồng phục với logo Thăng Long. Chả biết từ bao giờ, tôi lại dành cho Thăng Long tình yêu nhiều tới thế. Chỉ đơn giản, nơi đó có lẽ là nơi chứa đựng những thứ khiến tôi yêu: những người thầy cô, những người bạn và cả tâm hồn mình trong ngôi nhà ấy. Từng năm, từng năm cứ dần dần trôi qua … từ 6A4 – 7A4 – 8A4, và giờ đã là 9A4 … tất cả cứ lớn dần lên theo tình yêu, chứng kiến từng bước trưởng thành của chúng tôi. Từ những ngày nào còn câu làm quen, câu chào gọi với câu xưng “tớ - cậu”, để rồi cái cách xưng hô ấy dần dần thành “tao – mày” thân thiết và cả những câu chuyện vụn vặt hàng ngày chẳng thể dứt với đám bạn nhí nhố mà tri kỉ.
“Thăng Long” – chỉ có 2 chữ thôi mà chứa đựng biết bao kí ức trong đó. Tuy không nói ra, nhưng chắc hẳn, mỗi học sinh Thăng Long đều coi đó là ngôi nhà thứ hai của mình. Một mái nhà tràn đầy tình yêu thương, với đầy kỉ niệm thân thuộc, với những câu “cửa miệng” hàng ngày: “Ê vào tiết chưa đi mua đồ ăn đi đói quá!”, hay “Mày ơi tiết này tiết gì thế, có bài tập không, cho mượn đi..” Từ những buổi tập văn nghệ, tất bật cho những ngày 20/11, Lễ hội văn hóa dân gian hàng năm... kỉ niệm dù vui hay buồn, đều mang những sứ mệnh riêng của nó, đều làm cho bức tranh tuổi niên thiếu, tuổi học trò của tôi trọn vẹn “vui vẻ và hạnh phúc”.

(Tình yêu của tôi, mái nhà thứ hai của tôi)
Rồi sẽ nhanh thôi, theo thời gian, ai rồi cũng sẽ phải lớn, cũng sẽ phải rời xa chính ngôi nhà của mình mà tìm tới những vùng trời mới, để bay cao hơn, bay xa hơn. Từ đứa trẻ e ngại, rụt rè mới vào trường cho tới ngày nay, buộc mỗi người phải trưởng thành, chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã sắp phải rời xa mái nhà này rồi và tìm cho mình một chân trời mới để tiếp tục bước đi. Gần bốn năm cấp 2 của tôi đã trôi qua, tôi từng vô tâm không biết rằng dòng thời gian ấy trôi quá nhanh chẳng bao giờ ngoảnh lại, hay do chính bản thân tôi đã chưa thực sự trân trọng những khoảnh khắc được học tập, được rèn luyện, được chơi vui dưới mái trường này? Tự hỏi rằng liệu thời gian có thể ngừng trôi hay trôi chậm lại một chút được không? Nhưng tiếc rằng, chúng ta chẳng thể chi phối nổi thời gian. “Trạm kí ức” về Thăng Long, những mảnh kỉ niệm, khoảnh khắc sẽ luôn lung linh, rực rỡ, và sẽ luôn được xếp ngăn nắp trong trái tim của những cô, cậu học trò nhỏ trong đó có tôi…
Gửi vào tương lai một ngày nào đó nắng đẹp, sẽ lại được quay về Thăng Long với diện mạo mới, với góc hành lang mới, với ánh nắng mới mang đầy niềm tin và hi vọng của thế hệ mới!
Yêu rất nhiều – Thăng Long của tôi!