Trang chủ Tin tức - sự kiện

Thơ ca trong trái tim tuổi trẻ

08/04/2025

“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim.”

Những câu thơ tràn đầy ánh sáng của Tố Hữu đã mở ra cả một chân trời lý tưởng, nơi con người tìm thấy niềm tin, tình yêu và khát vọng sống đẹp. Với người trẻ thuở ấy, thơ là hơi thở, là dòng chảy cảm xúc không thể thiếu trong cuộc đời. Nhưng ở thời đại hôm nay, khi mạng xã hội lên ngôi, công nghệ phủ sóng từng ngóc ngách cuộc sống—liệu thơ ca có còn chỗ đứng trong trái tim của thế hệ trẻ?

Thật buồn khi phải thừa nhận: trong nhịp sống hiện đại, thơ đang dần trở nên mờ nhạt. Không ít bạn học sinh chỉ coi thơ là một nội dung bắt buộc phải học, một thứ để “học thuộc lòng”

chứ không phải để cảm. Những giờ học thơ trên lớp đôi khi bị xem là khô khan, khi mà thơ được giảng như một bài toán phân tích với hàng loạt biện pháp tu từ, thể thơ, ẩn dụ... Trong khi thơ vốn là tiếng lòng, là cảm xúc, thì việc quá chú trọng lý thuyết lại khiến nhiều bạn

đánh mất cảm giác rung động ban đầu.

Bên cạnh đó, cuộc sống ngày càng sôi động, đầy ắp những hình thức giải trí nhanh và hấp

dẫn hơn. Chỉ cần một cú chạm tay là có thể lướt qua hàng trăm video thú vị, trong khi để cảm một bài thơ, ta cần ngồi xuống, lắng nghe, và suy nghĩ. Trong dòng chảy vội vàng ấy, việc

viết hoặc đọc thơ bị xem là chậm, là “xa xưa”, thậm chí... hơi sến. Chính điều đó khiến thơ ngày càng rời xa đời sống của nhiều bạn trẻ.

Không thể bỏ qua một nguyên nhân khác là sự thiếu vắng những sân chơi thơ ca thật sự dành cho học sinh. Việc tổ chức các cuộc thi sáng tác thường mang tính hình thức, thiếu sự đầu tư và lắng nghe thực sự. Không phải bạn nào cũng đủ can đảm để đăng bài thơ của mình lên mạng xã hội, bởi nỗi lo sợ bị chê cười, bị hiểu lầm là "mơ mộng quá mức".

Thế nhưng, không phải giới trẻ đã hoàn toàn quay lưng với thơ. Vẫn có những bạn lặng lẽ viết từng câu thơ ngắn vào sổ tay, vào phần ghi chú trong điện thoại hay lặng thầm chia sẻ cảm xúc qua vài dòng trạng thái đầy chất thơ. Thơ có thể không còn “rực rỡ” như trước,

nhưng nó chưa từng biến mất. Nó chỉ đang tìm một hình thức khác để tồn tại – gần gũi, giản dị hơn, thấm sâu hơn vào tâm hồn.

Vì vậy, điều quan trọng là chúng ta cần khơi gợi lại tình yêu thơ ca bằng những cách tiếp cận phù hợp hơn. Thay vì biến thơ thành công thức phân tích, hãy để học sinh nói về thơ bằng

chính cảm nhận của mình. Một tiết học thơ có thể bắt đầu từ việc viết vài câu ngẫu hứng, hay đơn giản là nghe một bài hát có ca từ đẹp và cùng nhau bàn luận. Thơ không cần phải quá cao siêu, mà chỉ cần đúng với cảm xúc thật.

Gia đình và xã hội cũng nên tạo không gian cảm xúc cho con trẻ: cùng đọc thơ, cùng chia sẻ những dòng chữ nhẹ nhàng vào cuối ngày, hay khuyến khích con viết ra điều mình đang nghĩ. Đó chính là cách để giữ thơ ở lại, không phải như một môn học, mà như một người bạn.

Bởi thơ không chỉ là ngôn từ đẹp, mà là nơi trái tim được tự do cất tiếng. Nếu mỗi người trẻ đều có cơ hội tìm đến thơ như tìm đến một nơi bình yên, thì chắc chắn: dù ở thời đại nào, thơ vẫn sẽ sống, vẫn sẽ đẹp, và vẫn sẽ là điều làm con người trở nên tinh tế, biết yêu thương và rung cảm hơn trong cuộc sống này.

Nguyễn Thị Bảo Ngọc - lớp 9D
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 3 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh