THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG ƠI
08/12/2025
Trong những ngày thu se lạnh, khi lá vàng rơi nhẹ nhàng trên những góc phố, ngõ nhỏ thân quen, lòng người lại thường bình yên đến lạ. Thế nhưng, ở đâu đó, khi ta hướng về phía đồng bào miền Trung, lại không còn hình ảnh tươi đẹp ấy nữa. Ở nơi ấy, mưa lũ vẫn đang cuộn trào trên từng con đường, len lỏi vào từng căn nhà, cuốn đi sự yên bình vốn có của biết bao gia đình. Đau đớn hơn khi biết, đằng sau những cơn mưa lạnh lùng ấy lại chính là số phận của những con người phải chật vật chạy lũ, là tiếng kêu cứu yếu ớt, đến xé lòng, vang vọng trong màn mưa trắng xoá, là ánh mắt đầy hoang mang và ngây thơ của những đứa trẻ ngày mai không biết sẽ ngủ ở đâu. Mưa lũ là vậy, chúng không chỉ cuốn đi nhà cửa, cướp đi số phận của biết bao con người, mà còn mở ra thật nhiều những câu chuyện về nỗi đâu, về nghị lực sống, kiên cường, và hơn hết tình người bao la trong hoạn nạn.
Nơi miền Trung ấy, mỗi mùa mưa bão đi qua, là mỗi lần con người lại phải đối diện với những mất mát đau thương. Có lẽ rằng, ở nơi ấy vốn đã quen với bão lũ, khi năm nào họ cũng phải gánh vác nỗi lo trĩu nặng trên vai. Khiến họ dần trở thành những con người mạnh mẽ và kiên cường đến mức thành thói quen, nhưng không có nghĩa nỗi đau do thiên tai gây ra sẽ trở nên nhẹ đi… Bởi lũ quét đã không chỉ cuốn trôi tài sản, nhà cửa, mà chúng còn cướp đi cả những mảnh đời mong manh mà không gì có thể bù đắp được.
Trên từng trang báo, những màn ảnh tivi, ta không thể không đau xót trước hình ảnh người mẹ ngồi bệt bên bờ nước, đôi mắt trống rỗng, gào thét tìm đứa con bị lũ cuốn, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể cầm lòng. Hình ảnh những ngôi nhà từng được xem là tổ ấm của mỗi người, giờ đây cũng chỉ còn trơ lại khung cửa, những đồ đạc tơi tả nổi lênh bềnh trên dòng nước trắng xoá, những con đường vắng lặng chỉ nghe tiếng nước vỗ từng hồi đau đớn. Hay là hình ảnh những cụ già ôm nhau ngồi trên từng mái nhà giữa trời mưa lạnh, đôi tay run run vì rét nhưng vẫn cố nhìn về phía làng xóm, những người thân yêu xem liệu còn gì nguyên vẹn… Còn là những đứa trẻ thơ ngây với tiếng khóc xé lòng khi không còn thấy cha mẹ của mình nơi đâu. Tất cả đã cùng tạo nên một khung cảnh quá đỗi tang thương, đớn đau mà không gì có thể diễn tả được.
Ấy vậy nhưng, trong chính sự khốc liệt ấy, lại len lỏi lên vẻ đẹp rực sáng nhất của tinh thần “Thương người như thể thương thân”, “Lá lành đùm bọc lá rách” của mỗi người dân Việt Nam. Từng đoàn cứu trợ, các chú chiến sĩ, bộ đội, công an, đã cùng nhau không ngại hiểm nguy mà lao vào vùng tâm lũ. Có người dù cho mệt mỏi, kiệt sức vì dầm mình trong dòng nước lạnh xối xả suốt nhiều giờ nhưng vẫn sáng ngời lên tình thương người mà miệt mài cứu dân. Có anh chiến sĩ quên cả ăn, chỉ kịp cắn vội một mẩu bánh mì rồi lại vội lao đi vì một tiếng cầu cứu vang lên từ phía xa. Những người đàn ông trong đội cứu trợ sẵn sàng buộc dây vào người, bơi trong dòng nước xiết để đưa từng cụ già, bế từng em nhỏ đến nơi an toàn. Những gương mặt đã xanh tê tái, những tấm lưng áo đã ướt sũng mồ hôi xen lẫn nước ấy đã viết nên biết bao câu chuyện mà cả đời này người dân Việt Nam có lẽ sẽ không bao giờ quên được.
Không chỉ vậy, ở ngoài vùng lũ quét đi qua, cả nước ta cũng cùng hướng một trái tim về đồng bào miền Trung. Có những đứa trẻ nhịn ăn sáng, dành tiền tiết kiệm mua chiếc bánh, chiếc kẹo cũng sẵn sàng bỏ vào thùng quyên góp. Có những người lao động nghèo, dù thu nhập ít ỏi, những vẫn gửi đi vài chục nghìn, cùng với trái tim chan chứa tình yêu thương. Hay những chuyến xe nghĩa tình chạy xuyên đêm, cố gắng hết sức để kịp mang theo nhu yếu phẩm. Là những thùng hàng chở đầy nào là gói bánh, gói kẹo, nào là áo quần, nào là sách vở,… tất cả đều được gửi đi với tấm lòng nhân ái, và nghĩa cử cao đẹp nhất của người dân Việt Nam. Rằng, không ai hỏi nhau “có bao nhiêu?” mà chỉ nghĩ rằng “Người dân miền Trung đang cần sự giúp đỡ, vậy nên chúng ta phải chung tay sẻ chia với họ”.
Khủng hoảng của thiên tai ấy đã thử thách biết bao con người bằng những mất mát đau thương, nhưng chính tình người sáng ngời ấy lại làm dịu đi những vết thương đó. Sau mỗi trận lũ, người dân nơi ấy lại cùng nhau đứng dậy. Họ dọn dẹp từng tấm ván đã bị gãy làm đôi, từng viên gạch đã không còn nguyên vẹn, dựng lại mái nhà vốn đã bị đánh sập. Họ gieo lại từng mần xanh, từng hạt giống lên những mảnh đất đã bị xói mòn. Họ gieo từng hi vọng, rằng họ không cho phép bản thân gục ngã ngay lúc này, bởi họ hiểu rằng, phía trước vẫn còn gia đình, còn trách nhiệm, và cả những người dân với trái tim nhân hậu. Như vậy, ta thấy rằng, có lẽ sức mạnh lớn nhất của người dân miền Trung không chỉ là những đôi tay rắn rỏi, mà còn là những trái tim mạnh mẽ đến kì lạ. Một trái tim dẫu cho bị giông bão vùi dập vẫn cố gắng gường dậy kiên trì, đập mãi nhịp của niềm tin.
Miền Trung ơi, rồi ngày mai sẽ lại có nắng. Lũ lụt rồi cũng sẽ tan đi, nhưng kí ức về sự oằn mình của miền đất ấy có lẽ sẽ không bao giờ phai. Tiếng cồng chiêng rồi sẽ lại vang vọng trên buôn làng Tây Nguyên trong những đêm hội. Tiếng cười của trẻ thơ sẽ lại chạy tung tăng trên con đường vừa được sửa sang. Và trên từng ánh mắt sẽ thấp thoáng lên sự bền bỉ đến kì diệu của những con người không bao giờ chịu khuất phục trước khó khăn. Dẫu cho mưa lũ có cuốn trôi đi tất cả, nhưng nơi đây, họ vẫn đứng dậy từ bùn đất, từ chính những đau thương, mất mát, để bắt đầu lại một hành trình mới, mạnh mẽ hơn, và kiên cường hơn! Cố lên miền Trung ơi!!
Đinh An Khanh – Lớp 8A3
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 12 đánh giá