Tình bạn mùa Hạ
04/12/2025
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có cho mình những kỉ niệm khó quên. Đối với tôi, kỉ niệm đáng nhớ nhất chính là lần tôi cùng đúa bạn thân thực hiện một buổi cắm trại nhỏ bên bờ sông gần làng. Đó là một ngày mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy vừa vui vẻ, vừa ấm áp như thể tất cả mới xảy ra ngày hôm qua.
Hôm ấy, trời đầu hạ. Nắng vàng nhưng không quá gắt, gió nhẹ nhàng lướt qua những tán cây khiến lá lay động như đang reo vui. Tôi và Nguyên đã hẹn nhau từ sớm. Mỗi đứa mang theo một thứ: Tôi mang nước đồ ăn còn Nguyên mang bạt và dây buộc. Chúng tôi háo hức như sắp bước vào một chuyến phiêu lưu thực sự.
Khu vực bờ sông đã quen thuộc với chúng tôi từ nhỏ, nhưng hôm ấy mọi thứ bỗng trở nên đặc biệt hơn. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh như phủ một lớp kim tuyến, xa xa có những chú chim sà xuống uống nước rồi bay vút lên trời xanh. Chúng tôi chọn một khoảng đất bằng phẳng dưới bóng cây lớn, dựng tấm bạt rồi bày biện đồ ăn. Không ai bảo ai, mỗi người một việc nên mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Ăn uống xong, hai đứa rủ nhau câu cá. Có lẽ đã lâu rồi chúng tôi mới vô tư như vậy. Tiếng chim hót vang khắp không gian yên bình. Đến khi mệt nhoài, hai đứa ngồi xuống bạt, nhìn lên bầu trời qua những tán lá. Gió thoảng mang theo mùi cỏ cây khiến ai cũng cảm thấy thư thái.
Nhưng kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày hôm ấy lại đến từ một sự cố nhỏ. Trong lúc đang móc mồi vào dây câu gần mép nước, tôi bất cẩn làm rơi túi mồi xuống sông. Túi mồi trôi ra xa rất nhanh, khiến hai đứa đứng nhìn đầy thất vọng. Tôi không nghĩ rằng Nguyên– vốn là đứa nhát nước nhất – lại quyết định lao xuống để vớt. Dù nước chỉ tới ngang bụng, nhưng với Nguyên, đó là một nỗ lực rất lớn. Tôi vừa lo lắng, vừa bật cười trước dáng vẻ vừa quyết tâm vừa lóng ngóng của cậu ấy.
Cuối cùng, Nguyên cũng vớt được túi mồi, nhưng ướt hết. Tôi phá lên cười, còn Nguyên thì đỏ mặt nhưng cũng cười theo. Khoảnh khắc đó khiến tôi nhận ra rằng tình bạn không chỉ được tạo nên bởi những lần cùng nhau vui chơi, mà còn bởi những điều nhỏ bé mà mỗi người sẵn sàng làm vì nhau, cho dù đôi khi trông chúng thật buồn cười.
Buổi chiều trôi qua yên bình. Chúng tôi bật nhạc, kể chuyện, chia sẻ những điều mà bấy lâu nay chưa có dịp nói ra. Có chuyện vui, chuyện buồn, có cả những ước mơ còn dang dở. Giữa khung cảnh nhẹ nhàng ấy, tôi nhận ra rằng những người bạn bên cạnh mình thật sự quý giá.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi thu dọn đồ đạc, rời bờ sông trong ánh chiều vàng. Bóng của hai đứa kéo dài trên con đường làng như một bức tranh đẹp. Kỉ niệm ấy đã theo tôi suốt những năm tháng sau này, trở thành một phần tuổi trẻ mà tôi trân trọng nhất.
Mỗi khi nhớ lại, tôi không chỉ nhớ đến tiếng cười, ánh nắng hay dòng sông, mà còn nhớ đến cảm giác bình yên khi được ở bên những người bạn thân nhất. Chính những kỉ niệm ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng hiện tại và yêu quý những điều giản dị xung quanh mình.
Đó là một kỉ niệm thật đẹp – một phần tuổi thơ mà tôi sẽ mang theo mãi mãi.
Học sinh Nguyễn Chí Kiên - Lớp 6A2 - Năm học 2025 - 2026
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 21 đánh giá