Trang chủ Tin tức - sự kiện

Trái đất thứ hai

08/04/2025

Đó cũng là khoảnh khắc tôi nhận ra: chúng tôi đã làm được điều kỳ diệu. Từ một hành tinh cằn cỗi, lạnh lẽo, chúng tôi đã tạo dựng một nơi có thể nuôi dưỡng sự sống. Những gì chúng tôi đạt được không chỉ là thành tựu của khoa học, mà còn là hy vọng cho tương lai nhân loại.
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Trên con tàu tự hành - Perseverance hướng đến Sao Hỏa, chúng tôi chỉ có thể ăn và ngủ. Không phải vì chúng tôi lười biếng, mà vì không còn lựa chọn nào khác. Mọi thứ trên tàu đều bị hạn chế, từ không gian cho đến khả năng vận động. Thức ăn thì đóng gói, ngủ thì trong trạng thái lơ lửng giữa không trung. Bộ đồ nặng nề mà chúng tôi phải mặc liên tục khiến cơ thể lúc nào cũng mỏi mệt. Sáu tháng trôi qua, sức khỏe và tinh thần của tôi đều đã bị bào mòn đáng kể. Theo dự tính của tiến sĩ, hôm nay đáng lẽ chúng tôi đã phải hạ cánh. Nhưng ngày dài trôi qua trong sự mong chờ mỏi mòn, và vẫn chẳng có gì xảy ra. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác kỳ lạ. Không một ai xuất hiện, không một âm thanh nào vang lên. Tôi nghĩ mình đã dậy sớm, nhưng sau khi ăn sáng xong, mọi thứ vẫn im lìm. Tôi lo lắng đi tìm mọi người. Từng ngóc ngách trên con tàu đều trống rỗng. Không ai trả lời. Không còn ai cả. Tôi bắt đầu hoảng sợ.

“Mọi người đừng trốn nữa! Ra đây đi! Tôi chịu thua rồi!” – tôi hét lên, giọng run rẩy.

Nhưng không có tiếng đáp lại. Sự lo lắng biến thành hoảng loạn, tôi điên cuồng tìm kiếm thêm một lần nữa. Đột nhiên, cánh cửa phòng bảo quản bật mở. Một cậu thanh niên xuất hiện-Ava la, vội vã chạy thẳng đến tủ lấy một đống đồ ăn. Trước khi tôi kịp hỏi, cậu ta đã vội vàng kéo tôi ra cửa tàu, vừa chạy vừa nói: “Nhanh lên! Đi theo tôi!”- Ava la nói

Tôi chưa kịp phản ứng thì Ava la đã kéo tôi chạy thật nhanh. Khi đến cửa tàu, tôi sững người. Hoảng hốt, tôi định đóng cửa lại thì cậu ta giữ lấy tay tôi, nói lớn:

“Chúng ta đã đến Sao Hỏa rồi!- Ava la hào hứng nói

Chúng tôi đã đến nơi — Sao Hỏa. Khi bước ra khỏi cổng tàu vũ trụ và đặt chân lên mảnh đất đỏ này, tôi bàng hoàng trước khung cảnh trước mắt. Chỉ toàn là cát và đá. Không một màu xanh, không một dấu hiệu của sự sống. Trên Sao Hỏa không chỉ có con tàu của chúng tôi, mà còn có một con tàu khác, nơi tôi quen được một người bạn mới cách đây vài ngày. Nhưng thảm họa bắt đầu từ chính lúc đó.

Trong hành trình từ Trái Đất lên Sao Hỏa, chúng tôi mang theo một thiết bị mang tên MOXIE – một công cụ quan trọng có khả năng biến đổi CO2 thành oxy. Tuy nhiên, quá trình vận chuyển đã xảy ra vấn đề và thiết bị bị hỏng mà chúng tôi không hề hay biết. Mọi thứ chỉ được phát hiện vào khoảnh khắc chúng tôi đặt chân lên Sao Hỏa, khi cố gắng sử dụng MOXIE để tạo oxy. Nhưng thiết bị không hoạt động.

Lúc đó, hy vọng của chúng tôi hoàn toàn sụp đổ, nhường chỗ cho sự tuyệt vọng. Chúng tôi không có đủ nguyên liệu để quay về Trái Đất, lượng thức ăn và bình chứa oxy cũng dần cạn kiệt. Trong tâm trí, tất cả đều bị giam cầm bởi nỗi lo sợ và sự bối rối. Mặc dù đã gửi tín hiệu cầu cứu về Trái Đất và nhận được phản hồi, nhưng họ thông báo rằng phải mất 6 tháng nữa một con tàu cứu hộ mới có thể đến.

6 tháng – con số ấy như án tử. Chúng tôi không có khái niệm về thời gian trên Sao Hỏa. Những ngày qua dường như kéo dài vô tận. Bạn tôi, người bạn mới quen, đã ngất xỉu vì đói sau 5 ngày không có thức ăn. Trên con tàu của bạn tôi, có người đã nhịn đến ngày thứ 7 và không qua khỏi. Chúng tôi mất dần đồng đội. Từ 20 người ban đầu, chỉ còn lại 15 người sống sót.

Tuyệt vọng, chúng tôi bắt đầu tìm mọi cách để sống sót. Không còn thực phẩm, chúng tôi thậm chí cố gắng ăn cả đá — thứ duy nhất có quanh đây. Những viên đá sắc nhọn làm rách miệng, nhưng đó là cách duy nhất để duy trì sự sống. Chúng tôi cố quên đi nỗi buồn xót thương những người đã khuất, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh hiện tại

Ngày giải cứu cuối cùng cũng đến. Con tàu từ Trái Đất hạ cánh, mang theo lương thực và một thiết bị MOXIE mới để tiếp tục sản xuất oxy. Nhưng chỉ có vài người được chọn quay về, và tôi cùng ba đồng đội khác phải ở lại. Ban đầu, nỗi buồn và tuyệt vọng bao trùm lấy chúng tôi. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mình vẫn còn sống, và chúng tôi còn có cơ hội làm được điều phi thường.

Với thiết bị MOXIE mới, không khí trên Sao Hỏa bắt đầu dần thay đổi. Đó là bước đầu tiên mở ra khả năng sống cho con người. Nhưng cuộc sống ngoài hành tinh không hề dễ dàng. Bầu khí quyển nơi đây lạnh giá và mỏng manh đến mức chúng tôi chỉ có thể sinh tồn trong những nhà kính được kiểm soát nghiêm ngặt.

Một ngày nọ, tiến sĩ Jacke đưa ra một ý tưởng gây tranh cãi: dùng bom hạt nhân để giải phóng lượng lớn CO₂ mắc kẹt trong băng cực, giúp làm nóng hành tinh nhanh hơn. Đề xuất này đã gây ra sự chia rẽ trong nhóm.Tôi lo ngại: “Nếu lượng CO₂ quá lớn, bầu khí quyển sẽ trở nên độc hại. Chúng ta có thể sẽ tự giết chính mình.Nhưng tiến sĩ Jacke khăng khăng:

  • Đây là cách duy nhất. NASA chỉ cho chúng ta năm tháng để đạt được tiến bộ rõ rệt. Nếu chỉ dựa vào các nhà kính, chúng ta sẽ không bao giờ kịp.

Cuối cùng, chúng tôi phải tuân lệnh cấp trên. Ngày kích nổ bom đến, tôi không thể ngủ được, lòng đầy lo âu và hoảng loạn. Khi tiếng nổ vang lên, mọi thứ dường như rung chuyển. Tôi chạy vội ra ngoài, chỉ để thấy cảnh tan hoang trước mắt.Nhưng kỳ lạ thay, đồng đội của tôi không sao cả. Họ đã ở trong nhà kính với lớp bảo vệ bức xạ.

- Chúng tôi đâu có ra ngoài ngay sau khi kích nổ, một người giải thích.

- Bạn ngủ quên mất đấy, anh nói tiếp.

Mặc dù mọi người an toàn, nhưng nước trong khu vực gần đó bị ô nhiễm bởi bụi phóng xạ. May mắn thay, chúng tôi đã có thiết bị lọc nước để giải quyết vấn đề này.

Khi bầu khí quyển bắt đầu ổn định hơn, chúng tôi chuyển sang thử nghiệm trồng cây. Loại cây đầu tiên là tảo, vì khả năng chuyển đổi CO₂ thành oxy. Dù gặp khó khăn, chúng tôi đã thành công sau nhiều lần thử. Sau đó, chúng tôi chuyển sang trồng khoai tây và đậu Hà Lan.

Kết quả không hoàn toàn như mong đợi. Chỉ hơn một nửa số khoai tây sống sót, và đậu Hà Lan thì chỉ được một phần ba. Từ những thất bại đó, chúng tôi học cách cải tạo đất Sao Hỏa – vốn chứa nhiều chất độc hại – để cây trồng có thể phát triển tốt hơn.

Chúng tôi tiếp tục thử nghiệm thả động vật. Gấu Bắc Cực và lạc đà được chọn đầu tiên nhờ khả năng chịu đựng khí hậu lạnh giá và khô cằn. Kết quả thật bất ngờ: cả hai loài đều thích nghi tốt. NASA nhanh chóng gửi thêm động vật lên Sao Hỏa. Chúng tôi dần tạo được một hệ sinh thái khép kín, cung cấp đủ thực phẩm để duy trì sự sống.

Nguồn lương thực và không khí dần ổn định, nhưng chúng tôi vẫn đối mặt với nhiều rủi ro. Để giảm thiểu nguy cơ từ thiên tai hoặc lỗi hệ thống, chúng tôi xây dựng các khu nhà dưới lòng đất. Năng lượng tái tạo như năng lượng mặt trời và gió được ưu tiên, nhưng chúng tôi vẫn dựa vào năng lượng hóa thạch khi cần thiết.

Sau nhiều tháng nỗ lực, chúng tôi đã tự tin thử sống một tháng hoàn toàn tự chủ. Dù có nhiều khó khăn, mọi thứ vẫn ổn định. NASA quyết định đưa 1.000 người lên Sao Hỏa vào ngày 13/6/2029 để thử nghiệm khả năng định cư.

Sự hiện diện của họ là một bước ngoặt lớn. Một nửa trong số đó hài lòng với điều kiện sống mà chúng tôi đã tạo dựng. Điều này cho thấy Sao Hỏa đang dần trở thành ngôi nhà thứ hai cho con người.

Giữa những bộn bề công việc, tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật mình. Nhưng khi trở về nhà kính(nhà đc xây để thử nhiệm), tôi bất ngờ thấy gia đình và đồng đội tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Mọi người hát vang bài ca mừng sinh nhật, còn tôi thì ngạc nhiên, xúc động, không nói nên lời.

Đó cũng là khoảnh khắc tôi nhận ra: chúng tôi đã làm được điều kỳ diệu. Từ một hành tinh cằn cỗi, lạnh lẽo, chúng tôi đã tạo dựng một nơi có thể nuôi dưỡng sự sống. Những gì chúng tôi đạt được không chỉ là thành tựu của khoa học, mà còn là hy vọng cho tương lai nhân loại.

Hoàng Diệu Linh – 7D
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 25 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh