Trường tiểu học Hoàng Hoa Thám- nơi ghi dấu tuổi thơ tôi!
“Cha mẹ cho ta hình hài
Thầy cô cho ta tri thức
Bạn bè cho ta kỉ niệm”
Những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời hầu hết đều ở thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường. Cha mẹ giúp chúng ta thấy được muôn màu của cuộc sống. Bạn bè cho ta thấy những niềm vui của cuộc sống. Còn thầy cô là người cho ta cơ hội để có một cuộc sống tươi sáng, tốt đẹp hơn.
Tuổi học trò là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Những kí ức của tuổi trẻ đã in dấu trong trái tim ta, không hề nhạt phai. Cõ lẽ. trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, khoảng thời gian học tiểu học là lúc chúng ta được vui chơi nhiều nhất, cũng là lúc học nhàn nhất. Càng lớn lên, khi áp lực học hành ngày càng lớn, tôi càng cảm thấy nhớ những thời gian được chiều chuộng, được vui chơi thỏa thích. Ngày còn bé, chắc hẳn ai cũng muốn lớn thật nhanh, lớn lên rồi lại muốn trở lại tuổi học trò.

Thời gian trôi thật nhanh! Nhớ ngày nào mới bước chân vào cổng trường cấp một, núp sau bóng lưng mẹ, rụt rè bỡ ngỡ mà giờ đây tôi đã là một học sinh lớp tám, chẳng mấy chốc lại sẵn sàng chiến đấu với kì thi cấp ba. Nhớ về những kỉ niệm cũ, kí ức lại ùa về trong tôi. Với tôi, mái trường tiểu học Hoàng Hoa Thám như là ngôi nhà thứ hai, thầy cô là người cha, người mẹ, những người bạn thân thiết như anh em trong nhà. Dù đã gần ba năm trôi qua nhưng những kỉ niệm của ngày tháng non nớt ấy đã hằn sâu trong tâm trí tôi, không tài nào quên được.
Ba năm trôi qua, một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài, nhưng chỉ ngần ấy năm mà ngôi trường Hoàng Hoa Thám có biết bao nhiêu đổi thay. Trường được xây mới, khang trang hơn, hiện đại hơn. Trường xây to hơn, khoảng sân sau đã không còn, thay vào đó là sân trường rộng hơn. Bao nhiêu thứ mới lạ nhưng bóng cây vẫn còn đó, sân bóng vẫn còn đó, kỉ niệm vẫn còn đó, thầy cô vẫn không đổi thay. Con đường dẫn vào trường vẫn thế, từng lứa học sinh đến rồi đi, nhưng ngôi trường vẫn luôn trường tồn cùng thời gian, vẫn mang vẻ đẹp bình dị ấy. Cái đẹp của tháng năm tuổi trẻ, cái đẹp của sự ngây ngô, cái đẹp của con người nơi đây, mãi mãi không thay đổi!
Nơi đây đã chứa biết bao kí ức, biết bao kỉ niệm và đặc biệt nơi đây còn có người cô rất đặc biệt với tôi – cô Ngọc là người mà tôi luôn yêu quý. Lần đầu gặp cô, tôi không hề cảm thấy xa lạ. Cô luôn nở nụ cười tươi, cô cười lên đẹp lắm! Dù đã gần ba mươi tuổi, cô trông trẻ như gái đôi mươi. Giọng nói cô nhẹ nhàng, dáng người thanh thoát. Cô luôn mang năng lượng tích cực. Cô dạy cho chúng tôi về các con chữ, về các phép tính. Cô gủi tình yêu và niềm đam mê vào từng bài giảng. Từng con chữ nắn nót và lòng tâm huyết với nghề của cô đã khơi dậy sự hiếu học trong tôi.
Qua các hoạt động cô tổ chức, chúng tôi từ những đứa trẻ xa lạ trở nên gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Cô quan tâm đến từng học sinh, cô thấu hiểu tâm lý của đám trẻ mới lớn. Có những lúc chúng tôi nghịch ngợm, cô không mắng mỏ mà chỉ nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai. Cô luôn tạo sự hứng thú trong học tập bằng những món quà nhỏ, đôi khi là cái kẹo, hộp sữa, cục tẩy,… Chỉ đồng hành với cô một năm học nhưng cô đã chiếm biết bao tình cảm của chúng tôi. Nhớ ngày đó, khi đã lên lớp, mỗi lần tan học, chúng tôi lại tụ họp trong lớp của cô đợi bố mẹ đón.
Có những lần tôi bị điểm kém, tôi lại nhớ đến lời nói của cô: “Thà làm sai xong làm lại còn hơn là không làm gì”. Câu nói đó như là động lực cho tôi tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp. Cô vừa là một người mẹ, người thầy, cũng giống như một người bạn, một người truyền năng lượng cho tôi.
Mỗi dịp lễ như 20/10, 20/11, 8/3, chúng tôi đều rủ nhau về thăm cô. Mỗi lần về trường, cô và chúng tôi lại như những người bạn cũ, tâm sự với nhau về tình hình học tập, ôn lại những kỉ niệm xưa. Cô dạy chúng tôi biết yêu thương, biết trân trọng và phát triển những thứ mình đang có. Nhờ sự chỉ bảo của cô mà chúng tôi đã và đang học tập thật tốt, rèn luyện tốt để tự hào là học sinh của cô, của mái trường Hoàng Hoa Thám. Dù có khôn lớn, nhưng chắc chắn một điều rằng những kỉ niệm, những công ơn của thầy cô đã in dấu vào trong tim tôi, không phai nhòa!