Tự hào là cháu ngoại của người anh hùng cắm cờ giải phóng
Những ngày tháng Tư lịch sử, lật giở trang sử hào hùng của dân tộc, tôi nghe tim mình thổn thức khi nghĩ đến một cái tên rất đỗi thân quen – ông ngoại đáng kính của tôi – Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân – đại tá Bùi Quang Thận, người lính quân đội nhân dân Việt Nam đầu tiên đã cắm lá cờ giải phóng trên nóc Dinh Độc Lập vào trưa ngày 30/4/1975 – thời khắc thiêng liêng đánh dấu chiến thắng vĩ đại của dân tộc, kết thúc chặng đường chiến đấu gian khổ, hy sinh vì độc lập, tự do.

Khi nhìn những thước phim lịch sử ấy – ông tay cầm lá cờ, thân mình nhỏ bé chạy băng qua những bậc thềm, trong tôi trào dâng niềm xúc động khó tả. Đó không chỉ là một khoảnh khắc làm rạng danh Tổ quốc, mà còn là một phần máu thịt của gia đình tôi, là dòng chảy anh hùng trong huyết quản mà ông để lại cho con cháu.

Qua lời kể của bà và bố mẹ, khi ông còn sống ông thường dạy bảo các con, cháu và tôi vẫn luôn khắc ghi trong tim mình câu nói của ông dặn lại rằng: “Phải học thật giỏi và phải luôn dũng cảm, đừng sợ khó, sợ sai!”. Tôi cố gắng học tập, đạt được những thành tích nhất định, vì tôi biết những cố gắng này của mình không chỉ vì bản thân mà còn vì ông, vì những người mà tôi luôn yêu thương nhất. Lời ông dặn và những chiến công lẫy lừng của ông luôn là liều thuốc tinh thần giúp tôi vượt qua biết bao khó khăn. Mỗi lúc như vậy, tôi chỉ ước ông có thể nhìn thấy tôi và nghe lời tôi nói với ông:” Ông ơi, cháu làm được rồi!”
Ông tôi đã mất vào năm 2012, khi tôi còn chưa đầy hai tuổi, khi ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu được những chiến công của ông. Sau này khi được học lịch sử và có cơ hội tìm hiểu sâu hơn về cuộc đời của ông, qua lời kể của người thân, gia đình, tôi mới thực sự hiểu, không chỉ những lời dạy mà cả cuộc đời của ông mình là một bài học về lòng dũng cảm, về niềm tin và tình yêu nước. Có lẽ, dũng cảm không phải chỉ đơn thuần là không sợ mà là dám đối mặt với nó. Tôi luôn có động lực bước tiếp, vì tôi biết ông vẫn luôn ở đó, trên suốt hành trình của tôi, và để ông cũng tự hào về đứa cháu ngoại yêu ông, sống theo tấm gương tuyệt đẹp của ông.
Tôi luôn tự hỏi: Ở giây phút lịch sử ấy, có điều trong trái tim ông? Là khát khao thống nhất non sông, là niềm tin vào ngày đất nước không còn chia cắt, là nỗi nhớ quê hương, nhớ đồng đội đã ngã xuống?... Dù là gì đi nữa, thì chỉ một hành động anh dũng đó – cắm lá cờ trên nóc Dinh Độc Lập – đủ viết nên một câu chuyện để đời, ghi dấu son lịch sử dân tộc, là niềm tự hào của gia đình tôi. Và tôi hiểu rằng, sự tự hào ấy không chỉ để ngẩng cao đầu, mà là lời nhắc nhở tôi sống có trách nhiệm, có lý tưởng, nỗ lực không ngừng. Tôi muốn trở thành một người cháu xứng đáng – học giỏi, sống đẹp, góp phần xây dựng đất nước hòa bình mà ông và bao người đã hy sinh để giữ gìn.
Đã có biết bao thế hệ ra đi. Ngày hôm nay, giữa thời khắc này đây, khi đất nước không còn khói lửa chiến tranh, thế hệ trẻ chúng tôi được sống trong hòa bình, đủ đầy và hạnh phúc – nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc được phép quên quá khứ, chúng ta không thể nào quên những người lính đã nằm xuống để bảo vệ đất nước, những người mẹ Việt Nam anh hùng đã hy sinh con cái mình cho độc lập dân tộc, những thế hệ cha ông cần mẫn lao động, xây dựng quê hương. Lịch sử không phải là những trang sách cũ kỹ, mà là bài học sống động nhắc nhở chúng ta phải biết trân trọng, giữ gìn và phát huy.
Trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với đất nước không chỉ là một nghĩa vụ mà còn là một niềm vinh dự. Đó là trách nhiệm không của riêng ai, mà của từng người trong xã hội. Mỗi chúng ta phải hiểu rằng, đất nước chỉ có thể phát triển mạnh mẽ khi từng cá nhân trong cộng đồng cùng nhau nỗ lực và cống hiến. Chúng tôi – thế hệ trẻ hôm nay – nguyện tiếp bước cha ông, biến lòng biết ơn thành hành động cụ thể: học tập tốt, rèn luyện tốt, sống tử tế, sống có ích. Như nhà văn Nguyễn Khải từng viết: “Không có gì quý hơn độc lập tự do, nhưng độc lập tự do cũng chỉ là điểm khởi đầu để con người sống cho ra con người.” Tôi tin rằng, sống xứng đáng với những hy sinh của thế hệ đi trước chính là cách đẹp nhất để giữ gìn và tiếp nối ngọn lửa cách mạng thiêng liêng.

Ông ơi, những điều ấy con khắc ghi như một lời thầm hứa và lời hứa đó chắc chắn thành hiện thực! Con mãi yêu và tự hào về người ông anh hùng! Ông luôn là điểm sáng, là người ông mà con yêu quý và kính trọng nhất!
(Cháu ngoại của Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Đại tá Bùi Quang Thận)