Cảm ơn con- chàng trai nhỏ bé của mẹ!
Nhờ có con mà mẹ có bao cảm xúc. Nhờ có con mà mẹ được ngồi đây, trải lòng mình lên trang giấy này. Nhờ có con, mẹ đã dứt ra khỏi công việc vài ngày để được tận hưởng niềm vui, niềm hạnh phúc cùng con!

Mẹ rất tự hào về con trai của mẹ. Lúc nào mẹ cũng nghĩ con là đứa ít nói và rất ít khi tâm sự với mẹ chỉ khi nào mẹ hỏi thì còn mới trả lời, vì thế mà mẹ muốn con tham gia tất cả các hoạt động ở trên lớp và các hoạt động của trường để con được học hỏi với các bạn nhiều hơn và con có thể tự tin hơn nữa về bản thân mình. Con trai biết không, khi con nói con đi tập múa để tiếp tục đi thi toàn quốc cuộc thi “ Cùng Đức Việt & Miwon thắp sáng những ngôi sao buổi sớm” và nếu đạt giải đội con có thể được đi Hàn Quốc, mẹ đã rất vui. Mẹ chưa nghĩ tới chuyến đi đó nhưng mẹ nghĩ con trai của mẹ đã mạnh dạn hơn, đã tự tin hơn rồi và mẹ chỉ biết là động viên con cùng các bạn cố gắng để được tham gia, được giao lưu học hỏi. Và chiều nào các con cũng tập luyện. Cùng đồng hành với các con là các phụ huynh riêng mẹ không đến được nhiều như các bố mẹ khác, thi thoảng ghé qua xem nhưng cũng hiểu các con tập luyện vất vả thế nào. Cuối cùng cuộc thi cũng đã tới. Mẹ nhớ buổi sáng ngày thứ 7, mẹ con mình dậy muộn hơn ngày thường con đi học một chút vì mẹ thấy cô bảo cho các con nghỉ học 3 tiết đầu để tập luyện trước khi bước vào cuộc thi. Sáng ngày hôm đó mẹ con mình đã vội vàng vì bố đi công tác, em lại bị ốm, chỉ kịp mua được cái bánh crepe để con ăn sáng. Khi đến nơi thì các bạn khác đã có mặt đông đủ. Ngày hôm đó mẹ thấy các con đã tự giác hơn mọi khi. Và tiết mục các con thi cũng đã tới. Các mẹ phân chia nhau ra hai bên sân khấu để phụ giúp các con. Mẹ đứng phía trong cánh gà mà còn hồi hộp hơn cả các con thi. Khi tiếng nhạc bắt đầu mẹ lại nghe như là nhạc đã sai làm cho mẹ lại càng run hơn và khi nhạc bắt đầu lại mẹ mới cảm thấy vững tâm dần dần. Khi tiết mục của các con hoàn thành, mẹ cảm thấy rất tự tin rằng các con sẽ chiến thắng.

Khi nghe tiếng vỗ tay của khán giả mãi chưa dứt, lúc đó những giọt nước mắt của mẹ tự nhiên lại trào ra. Mẹ xúc động vì hình ảnh của các con rực rỡ trên sân khấu bao nhiêu thì mẹ lại nhớ đến một người khác lặng lẽ, âm thầm sau thành công của các con bấy nhiêu. Các con có biết là mẹ nghĩ tới ai không? Mẹ đã nghĩ tới chị Tâm Anh - con gái của cô Oanh - cô chủ nhiệm. Mẹ nghĩ nhờ có chị ấy với những trải nghiệm của mình đã hết lòng ủng hộ để các con có được bài biểu diễn ý nghĩa như vậy. Cuộc thi đã kết thúc, mẹ chụp ảnh kỉ niệm cùng con, mẹ trân trọng những khoảnh khắc này , cả đội rất vui, sau đó hồi hộp để đợi kết quả . Trong buổi sáng hôm trao giải, mẹ con mình lại vội vàng hơn buổi sáng ngày hôm trước. Khi chương trình được bắt đầu, khi MC đọc kết quả của cuộc thi, mẹ lại hồi hộp như lúc mẹ đứng sau cánh gà khi mà các con biểu diễn. Mẹ đợi mãi không thấy đọc đến trường của con, trong lòng mẹ lúc đấy có chút buồn man mác . Cuối cùng tên của trường con cũng đã được vang lên, đó là một thứ âm thanh mẹ thấy tuyệt diệu nhất trong đời, nó mới ấm lòng người biết bao! Lúc đó mẹ rất tự hào về con trai của mẹ và các bạn của con - tập thể lớp 9a3!

Con trai ạ, mẹ biết mặc dù chưa có thành tích cao trong học tập, nhưng con đã thực sự có những trải nghiệm bổ ích từ cuộc thi này, có những niềm vui từ các hoạt động tập thể khác… Hãy giữ mãi ánh mắt trong veo và nụ cười tươi sáng này con nhé! Bố mẹ yêu con rất nhiều - chàng trai nhỏ bé của gia đình!
Hà Nội ngày 13 tháng 1 năm 2021
Vũ Thị Thanh Tâm – Phụ huynh HS Nguyễn Chí Phong lớp 9A3
