Trang chủ Giới thiệu

Bình yên hôm nay nỗi đau còn đó!

06/09/2025

Vào buổi sáng đầu thu chỉ sau ngày lễ Quốc khánh một ngày, dư âm của niềm hân hoan, tự hào, của cờ hoa rực rỡ vẫn còn hiện diện trên khắp phố phường. Trong bầu không khí ấy, tập thể lớp chúng tôi – 8A7 được sự đồng ý của BGH nhà trường Cô chủ nhiệm kết hợp với ban phụ huynh tổ chức cho chúng tôi đi xem bộ phim điện ảnh ”Mưa đỏ´đang rầm rộ trên khắp nền tảng mạng xã hội. Đây không đơn giản chỉ là một buổi đi chơi, một hoạt động tập thể, mà còn là hành trình đưa chúng tôi quay ngược về quá khứ, nơi có máu, có nước mắt, có sự hi sinh vĩ đại để đánh đổi lại bình yên của ngày hôm nay.

Con đường từ trường đến rạp không xa, chỉ vừa đủ cho cả lớp cùng nhau chuyện trò. Những tiếng cười, những câu nói ríu rít vang cả một góc phố, xen lẫn tiếng bước chân rộn ràng đều nhịp dưới màu nắng còn lưu luyến của mùa hạ. Chúng tôi đi qua những hàng cây xanh, qua những con phố còn ngập tràn trong sắc màu cờ của Tổ quốc, vương vấn một niềm tự hào của dân tộc. Lúc ấy tôi còn cười đùa mà cược với bạn tôi “Ai khóc trước thì phải chống đẩy mười cái đấy!” mà không biết rằng mình sẽ thua lần này. Không khí trong trẻo của buổi chiều đầu thu khiến chuyến đi bộ trở nên thật đáng nhớ, như một phàn mở màn tuyệt đẹp cho buổi xem phim đầy cảm xúc đang chờ ở phía trước.

Bước vào rạp chiếu phim, chúng tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Đèn vụt tắt, màn hình rộng sáng lên rồi từng khung hình của Mưa đỏ mở ra, dẫn dắt người xem về những ngày tháng ác liệt, nơi chiến trường đỏ lửa, nơi bao thanh xuân của những người lính trẻ gửi lại nơi chiến trường. Bom rơi, đạn nổ vang vọng khiến tim tôi dường như thắt lại mà nghẹn thở, vì tôi biết rằng, nó còn tàn khốc và khốc liệt hơn cả trong phim. Nhiều bạn vì thế mà bỗng nắm chặt lấy tay nhau trong bóng tôi, như hoà cùng cảm giác nghẹn ngào, xúc động của bộ phim.

Điều khiến tôi xúc động nhất là cách bộ phim khắc hoạ con người trong chiến tranh. Những người lính trẻ - đôi mắt sáng, nụ cười tươi cùng tâm hồn đầy khát vọng – đã gạt bỏ cả mạng sống mình để khoác lên mình màu áo lính. Họ chiến đấu trong thiếu thốn, gian khổ, nhưng chưa một lần đánh mất đi tình đồng đội, tình yêu quê hương và nụ cười hi vọng giữa giây phút sinh tử về một tương lai ngày mai khi được về với gia đình, được nhìn thấy quê hương trong hoà bình. Giữa khói lửa, một ánh nhìn, một cái bắt tay cũng đủ trở thành ngọn lửa sưởi ấm trái tim. Chính những chi tiết nhân văn ấy đã làm bộ phim bừng sáng, khiến người xem không chỉ thấy chiến tranh tang thương, khắc nghiệt, mà còn thấy được tình người bất diệt.

Có một khoảnh khắc khi nhân vật tiểu đội trưởng hi sinh mình để cứu lấy đồng đội đã khiến tôi không thể kiềm chế mà bật khóc, hàng nước mắt cứ thể lăn dài trên má tôi một cách lặng lẽ, cảm giác đau buồn âm ỉ trong khoang ngực tôi đến nghẹn lòng vì đến phút dây cuối cùng, người chiến sĩ ấy vẫn bật cười như dù biết rằng mình sắp phải đi tới miền cực lạc, người dường như không hề nuối tiếc khi hiến mình cho tổ quốc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng hoà bình hôm nay không hề rẻ, mà được đánh đổi bằng máu, bằng nước mắt, bằng cả một đời người đã để lại trên mảnh đất bi thương đã ngấm màu máu từ lâu.

Khi ánh đèn bật sáng, không ai vội đứng dậy. Chúng tôi ngồi thêm vài phút, mặc cho những dư âm còn cháy dai dẳng trong tim. Trên đường về, thay vì những câu chuyện ồn ào thường thấy, cả lớp bàn luận sôi nổi nhưng chậm rãi, sâu lắng hơn. Bạn thì xúc động trước tình đồng chí keo sơn, bạn lại trăn trở trước sự mất mát của cả một thế hệ trẻ. Lúc đó, tôi và bạn tôi dường như quên mất đi vụ cược ban nãy, bọn tôi lặng im, chỉ thấy lòng mình dâng lên một niềm biết ơn sâu sắc, biết ơn tới những người đã ngã xuống để chúng tôi có được ngày hôm nay, biết ơn lịch sử của cha ông ta đã trao cho thế hệ trẻ cơ hội được sống trong hoà bình và mơ ước.

Tôi tin rằng, nhiều năm sau, khi nhớ lại kỉ niệm này, chúng tôi sẽ không chỉ nhắc đến một lần đi xem phim, mà còn nhắc đến một buổi chiều đầy ắp cảm xúc và suy tư. Đó là một trải nghiệm quý giá giúp chúng tôi học cách trân trọng hòa bình, biết sống tử tế và nuôi dưỡng tình yêu quê hương. Mưa đỏ vì thế không chỉ là một bộ phim, mà đã trở thành ngọn lửa nhỏ, thắp sáng thêm niềm tin, khát vọng và trách nhiệm của thế hệ trẻ hôm nay.

Học sinh: Trần Tiểu Mai- 8A7
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 29 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh