Trang chủ Thăng long trong tôi

Hà Giang- hành trình đầy ý nghĩa!

28/10/2024
Tôi không biết sau này các bạn vùng cao có cuộc sống ấm no hơn không nhưng tôi tin chắc rằng, họ vẫn đang cố gắng học tập, lao động để cuộc sống tốt đẹp hơn, đầy đủ hơn. Cảm ơn các bạn vì đã giúp tôi hiểu ra rằng: Chúng ta cần nên biết trân trọng và hài lòng với hiện tại. Được học và sống trong tình yêu thương là điều quý giá!

Cuộc đời là chuỗi hành trình trải nghiệm và khám phá những vùng đất mới. Quả đúng là như vậy, mỗi chuyến đi lại mang đến cho chúng ta những bài học vô giá trên hành trình trưởng thành. Và chuyến đi Hà Giang một năm trước đã mang đến cho tôi những cảm nhận sâu sắc về cảnh đẹp thiên nhiên, và con người nơi đây. Đặc biệt, chuyến đi ấy như giúp tôi hiểu ra thêm nhiều điều trong cuộc sống hiện tại.

Vốn là một cô gái nhút nhát, ngại thay đổi, không giao lưu và khám phá, tôi chỉ nghĩ rằng "mình nên ở nhà và theo dõi những hình ảnh về cảnh đẹp Việt Nam qua màn ảnh nhỏ". Cùng với đó, sự áp lực trong học tập đã khiến tôi thêm mệt mỏi và kiệt sức. Như hiểu được suy nghĩ của tôi, bố mẹ đã tổ chức chuyến đi lên Hà Giang để giúp tôi giải tỏa căng thẳng những ngày dài học tập.

Trước chuyến đi, cả nhà tôi đã chuẩn bị những túi quà xinh xắn để gửi tặng đến các bạn nhỏ vùng cao. Mặc dù chỉ là những quyển vở, những con thú bông nhỏ nhắn nhưng đó là tình cảm mà chúng tôi muốn dành tặng cho mảnh đất thân thương ấy. Tôi háo hức lắm, cùng bố mẹ chuẩn bị túi quà, trong lòng hân hoan, mong đợi đến ngày khởi hành chuyến đi.

Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, cả nhà tôi bắt đầu xuất phát vào lúc 6h sáng. Chao ôi! Những đám mây lơ lửng trên bầu trời như một dải lụa trắng ôm trọn dãy núi thật đẹp biết bao. Ông mặt trời tỏa nắng như đang mỉm cười và vẫy gọi chúng tôi vậy. Trên đường đi, tôi đã được nghe một bài thơ thật cảm xúc về miền đất Hà Giang:

"Chênh vênh vách đá, giữa trùng mây.

Khèn trúc vang vọng, âm trong đầy.

Nhỏ xinh, tươi tắn gùi hoa trắng.

Tỏa sáng nụ cười nét thơ ngây."

Quả đúng như vậy, mặc dù đã xuất hiện sự giao thoa những nét văn hóa miền xuôi nhưng các bạn nhỏ trên Hà Giang vẫn giữ được nét thơ ngây vốn có. Khi chứng kiến cảnh vật thiên nhiên nơi đây, tôi càng thêm yêu Hà Giang, thêm yêu và tự hào đất nước Việt Nam.

Sau vài tiếng di chuyển trên xe, chúng tôi đã được tham quan Cột cờ Lũng Cú, sông Nho Quế, đèo Mã Pì Lèng, dốc Thẩm Mã...Ở mỗi địa điểm ấy, cảnh vật thiên nhiên hiện lên thật hùng vĩ, đơn sơ mà đẹp biết bao. Tuy vậy, khi bước chân đến một vài nơi, tôi lại bắt gặp những em bé cầm một giỏ hàng trên tay đi xin tiền. Tôi hoang mang lắm nhưng khi được chú hướng dẫn viên giải thích, tôi mới xót thương cho hoàn cảnh éo le của các bạn nhỏ đó. Bố nghiện rượu, mẹ đi làm nương rẫy đến tối mới về, và những số tiền đó thực chất chỉ để mua rượu cho bố. Thậm chí có một số trường hợp bị đánh đập, bạo hành vì không mang được tiền về. Nhìn bóng dáng ấy, tôi càng cảm thấy xót xa hơn. Tối đến, khi ở phố cổ Đồng Văn, tôi bắt

gặp mấy đứa trẻ đang ngân nga ca hát, thấy thế tôi liền vào giao lưu và hát cùng các em: "Em yêu trường em với bao bạn thân...". Tưởng chừng những câu hát đó thật vui tươi nhưng lại nghẹn ngào trong một câu nói: "Em không được đi học, chị ạ!". Phải chăng cái nghèo đã tước đi cơ hội được đi học của những đứa trẻ ngây thơ đó.

Trong chuyến đi này, tôi đã may mắn khi kịp gửi những món quà xinh xắn ấy đến cho các em bé. Nhìn những ánh mắt tràn đầy tình yêu thương, tôi lại cảm thấy một chút thẹn thùng với bản thân. Những bóng dáng nhỏ bé đó đã phải kiếm tiền cho cha mẹ, tôi cảm thấy mình thật ích kỷ khi đã không giúp được bố mẹ mà còn than thở vì áp lực.

Sau chuyến đi, tôi trở về với bao nhiêu những kỉ niệm đầy đáng nhớ. Bây giờ tôi cảm thấy không còn áp lực nữa. Bởi vì tôi biết được rằng những đứa trẻ đó còn áp lực hơn tôi nhiều. Cho dù còn nhỏ tuổi, những bạn nhỏ vừa phải kiếm tiền, vừa phải giúp đỡ bố mẹ mà còn nhiều khó khăn, không được chăm sóc, đi học đầy đủ. Khi tôi đang viết những dòng chữ này, trận bão Yagi đã tàn phá mảnh đất vùng cao nặng nề, mang thêm những khó khăn chồng chất đến các bạn nhỏ vùng cao. Tôi mong muốn một ngày nào đó mình sẽ quay lại Hà Giang với những dự định còn đang ấp ủ để giúp đỡ các bạn nhỏ nơi đây.

Tôi không biết sau này các bạn vùng cao có cuộc sống ấm no hơn không nhưng tôi tin chắc rằng, họ vẫn đang cố gắng học tập, lao động để cuộc sống tốt đẹp hơn, đầy đủ hơn. Cảm ơn các bạn vì đã giúp tôi hiểu ra rằng: Chúng ta cần nên biết trân trọng và hài lòng với hiện tại. Được học và sống trong tình yêu thương là điều quý giá!

 

Nguyễn Trần Trà My – 8A1
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 29 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh