“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình. Và cho đến bây giờ, những kỉ niệm yêu thương cùng bài học về lẽ sống mà cô Ma Ngọc Anh – Giáo viên chủ nhiệm dạy lớp 1 của tôi vẫn còn in sâu trong tâm trí .
Ngày ấy tôi mới chỉ là cô học trò lớp 1. Tôi đến trường với tâm trạng đầy bỡ ngỡ và lo lắng. Nhưng nhờ có cô giáo Ngọc Anh mà tôi đã nhanh chóng hòa đồng với các bạn. Cô giáo của tôi cao, mái tóc mướt xanh, ăn mặc giản dị nhưng vô cùng lịch thiệp. Tôi ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa nghiêm khắc ấy cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.
Năm học lớp 1 với tôi thực sự đặc biệt. Đặc biệt không phải vì đó là một dấu mốc quan trọng của cuộc đời, bởi lúc đó tôi còn nhỏ nên chưa ý thức được điều gì. Mà đặc biệt bởi tôi đã học được bài học về sự bao dung từ cô giáo của mình.
Tôi nhớ như in. Hôm đó là ngày thứ bẩy rất đẹp trời. Linh Mai – cô bạn ngồi cùng bàn của tôi có một chiếc bút máy mới màu xanh viền vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay. Đến giờ ra chơi, được nhận nhiệm vụ trông lớp, không thể cưỡng lại sự ham muốn , tôi mở cặp của Mai, ngắm nhìn cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được thấy nó trong cặp của chính mình.
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Linh Mai lập tức mở cặp và khóc òa lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Linh Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào. Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
- Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời bạn ấy nói, chỉ chậm rãi hỏi:
- Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những ánh nhìn dò hỏi, nghi ngờ. Tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran và cúi gằm xuống đất. Bởi cô giáo tôi nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra. Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa. Tôi sợ hãi, xấu hổ. Tôi òa khóc. Tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn. Bỗng cô giáo yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua..
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
- Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng. Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu. Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường. Còn tôi , tôi giờ nghĩ lại thấy giận bản thân mình vô cùng vì đã không đủ can đảm để nhận lội với cô, nhận lỗi với Mai. Chiếc bút màu xanh ấy giờ tôi vẫn đang giữ nó, bởi sau đó ít hôm tôi đã chuyển trường không còn được gặp lại Mai và cô Ngọc Anh nữa. Chiếc bút vẫn được tôi gìn giữ cẩn thận với niềm mong ước…. một ngày nào đó sẽ gặp lại Mai. Tôi sẽ đứng trước bạn, can đảm nhận lỗi và gửi lại bạn cây bút ấy……
Năm tháng qua đi, chiếc bút vẫn còn và bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Sắp đến ngày 20/11, tôi thấy đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học đầu tiên mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một con người có tấm lòng cả.
Nguyễn Hoàng Trang – 6A3
