Trang chủ Trang chủ

Lời tri ân đến những người lái đò thầm lặng

22/11/2025

Tháng Mười Một lại về, mang theo làn gió heo may se lạnh, nhưng trong cái lạnh dịu dàng ấy là hơi ấm lan tỏa khắp mọi miền đất nước. Ấm bởi tình người, bởi sự tri ân, bởi truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã được hun đúc qua bao thế hệ. Trên những con đường ngập sắc vàng của mùa thu muộn, đâu đó vang lên tiếng cười nói của học trò khi chuẩn bị những bó hoa tươi, những tấm thiệp nhỏ xinh gửi đến thầy cô. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 không chỉ là một dấu mốc trong lịch, mà còn là dịp để mỗi người con đất Việt hướng lòng mình về những người thầy, người cô – những người đã dành trọn trái tim và trí tuệ cho sự nghiệp “trồng người”. Với tôi, đây là thời khắc để lòng lắng lại, để biết ơn, để trân trọng và để khắc ghi công lao của những người lái đò thầm lặng, những “kỹ sư tâm hồn” của dân tộc – những người mà dù không khoác trên mình tấm áo hào nhoáng, vẫn luôn tỏa sáng bằng ánh sáng của tri thức và tình người.

(Em Ngô Hà Chi học sinh lớp 6A11)

Từ ngàn xưa, cha ông ta đã từng nhắc nhở: “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Câu ca dao mộc mạc mà sâu sắc ấy như một lời khẳng định về vị thế thiêng liêng của nghề dạy học. Thầy cô không chỉ truyền lại kho tàng tri thức nhân loại, mà còn gieo mầm nhân cách, vun đắp đạo lý và nâng đỡ những ước mơ chập chững của tuổi trẻ. Họ chắt chiu từng con chữ, góp nhặt từng kinh nghiệm sống để trao lại cho chúng tôi, như người làm vườn cần mẫn chăm từng mầm non bé nhỏ. Bác Hồ kính yêu từng dạy rằng: người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh, và nghề giáo là một trong những nghề cao quý nhất. Lời dạy ấy càng khiến chúng ta trân trọng hơn những hy sinh lặng lẽ mà các thầy cô đã cống hiến trong suốt cuộc đời đứng lớp – những năm tháng mà thời gian có thể làm mái tóc thầy cô bạc đi, nhưng lại khiến trái tim họ thêm bền bỉ, thêm yêu nghề, yêu trò.

Trên hành trình học tập của mỗi người, luôn có hình bóng của một hay nhiều thầy cô mà chúng ta mãi trân quý. Trong ký ức tôi vẫn còn nguyên hình ảnh người thầy dáng cao lớn, nghiêm nghị nhưng ánh mắt luôn chan chứa nhân từ; hay dáng cô nhỏ nhắn, dịu dàng trong tà áo dài thướt tha, giọng nói ấm áp vang lên qua từng trang sách. Những âm thanh ấy, ánh nhìn ấy, đôi khi tưởng chừng đơn giản nhưng lại là hành trang theo tôi suốt những năm tháng trưởng thành.

Tôi vẫn nhớ những buổi chiều muộn, khi ánh đèn lớp học còn sáng, thầy cô vẫn lặng lẽ sửa từng bài tập, nắn nót từng dòng nhận xét, kiên trì hướng dẫn chúng tôi từng bước đi nhỏ bé. Ngoài kia gió thổi lạnh, còn trong lớp, hơi ấm từ trái tim người thầy, người cô như lan tỏa, xua tan mọi lo âu, tạo nên một chốn bình yên cho chúng tôi nương tựa. Chính sự tận tụy ấy đã sưởi ấm lòng tôi, tiếp thêm cho tôi động lực vượt qua biết bao khó khăn đầu đời. Những lời nhắc nhở nghiêm khắc ngày ấy, đôi khi khiến tôi chạnh lòng, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tôi thấm thía đó là những bài học xuất phát từ tình yêu thương vô bờ và mong mỏi chúng tôi trưởng thành không chỉ bằng tri thức, mà còn bằng nhân cách. Bởi thầy cô hiểu rằng: con người có thể thiếu nhiều thứ, nhưng không thể thiếu đạo lý và lòng tử tế.

Ngày 20/11, ngoài những bó hoa tươi hay những lời chúc mộc mạc, điều quan trọng hơn cả chính là sự tự soi mình của mỗi học trò. Chúng tôi tự nhủ sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa, học tập và rèn luyện chăm chỉ hơn nữa, để những thành công sau này trở thành món quà ý nghĩa nhất gửi đến thầy cô – những người đã “thắp đuốc soi đường” cho tuổi trẻ. Bởi thành công của mỗi học trò chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của người thầy, và là minh chứng đẹp nhất cho chặng đường không mỏi mệt của họ.

Chúng tôi hiểu rằng để xứng đáng với tình yêu thương ấy, mỗi học sinh cần trở thành một công dân tử tế, có ích cho xã hội, góp phần dựng xây quê hương đất nước ngày càng giàu đẹp như lời Bác dạy. Đó cũng chính là sự đáp đền thiết thực và cao quý nhất mà mỗi người học trò có thể dành cho thầy cô – những người đã đặt nền móng đầu tiên cho hành trình đi đến tương lai.

Nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam, con xin gửi đến tất cả quý thầy cô lời tri ân sâu sắc nhất. Kính chúc thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, giữ trọn ngọn lửa nhiệt huyết trên bục giảng, và luôn được chứng kiến sự trưởng thành của những mầm xanh mà thầy cô đã kỳ công vun đắp. Mong rằng mỗi ngày đến trường với thầy cô đều là một ngày vui, tràn ngập tiếng cười và ánh mắt lấp lánh của học trò.

Tôi xin khắc ghi trong tim mình lời dạy của cha ông: “Uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo.” Đó không chỉ là truyền thống, mà còn là đạo lý làm người – là kim chỉ nam dẫn bước, soi sáng cho tôi trên mọi nẻo đường của cuộc sống.

Học sinh Ngô Hà Chi – lớp 6A11
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 7 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh