Chỉ mới đồng hành cùng thầy giáo chủ nhiệm Tấn khoảng hai tháng, một khoảng thời gian ngắn ngủi theo thước đo thời gian, nhưng những cảm xúc và bài học thầy để lại trong tôi lại sâu sắc đến mức tưởng như tôi đã học dưới sự dìu dắt của thầy từ rất lâu. Thầy Tấn hiện lên trong mắt tôi như một người thầy đặc biệt - nghiêm khắc nhưng không hề dữ dằn, sự nghiêm khắc ấy được truyền tải qua ánh mắt hiền từ, bằng giọng nói trầm ấm và luôn giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường. Chính sự kết hợp hài hòa giữa tính nghiêm cẩn và sự điềm đạm ấy đã kiến tạo nên một sức hút đặc biệt, khiến chúng tôi vừa kính trọng thầy sâu sắc, vừa cảm nhận được một áp lực nhẹ nhàng nhưng vô cùng mạnh mẽ phát ra từ lòng kỳ vọng lớn lao của thầy.
Ngay từ những ngày đầu tiên, chúng tôi nhanh chóng nhận ra rằng thầy Tấn là người theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi khía cạnh. Với thầy, không có bất kỳ chỗ đứng nào cho sự qua loa, cẩu thả trong học tập hay nền nếp. Thầy yêu cầu chúng tôi phải viết chữ thật sạch sẽ, trình bày bài vở chỉn chu, học bài phải đầy đủ, và quan trọng nhất là luôn biết tự nhìn lại mình để kịp thời sửa chữa những sai sót. Điều khiến tôi và các bạn thực sự xúc động là lời dặn dò thường trực của thầy: “Lớp mình phải tốt hơn lớp khác, không phải để ganh đua bên ngoài, mà để các em trở thành lớp mà thầy tự hào nhất.” Mỗi lần nghe những lời này, trái tim tôi như bị một luồng cảm xúc mạnh mẽ chạm đến. Đó không phải là một lời ép buộc hay mệnh lệnh, mà là lời gửi gắm chân thành, là ước vọng lớn lao mà thầy dành riêng cho chúng tôi.
Dù thầy không phải là người hay cười, hay có tính cách vui vẻ, hài hước như một số thầy cô khác, nhưng chính sự nghiêm túc tuyệt đối của thầy lại mang đến cho tôi một cảm giác an toàn khó tả. Có một điều rất đặc biệt xảy ra: dù thầy rất hiếm khi khen ngợi, nhưng khi thầy bất chợt gật đầu nhẹ một cái, hoặc chỉ thốt lên vỏn vẹn một câu: “Được đấy,” tôi cảm thấy sung sướng không sao tả xiết, như thể mình vừa chinh phục thành công một đỉnh núi cao vời vợi. Từng lời khen ít ỏi ấy trở thành một nguồn động lực to lớn, khiến tôi và các bạn cố gắng gấp đôi, bởi chúng tôi hiểu rằng, để thầy Tấn nói ra được lời công nhận đó, chắc chắn chúng tôi đã phải nỗ lực hết mình và đạt đến một tiêu chuẩn nhất định.Trong suốt hai tháng ngắn ngủi, dù có thể chưa có những kỉ niệm ồn ào, nhưng tôi luôn khắc sâu hình ảnh ánh mắt thầy mỗi lần nhìn bao quát lớp học: nghiêm nghị, sâu sắc và chất chứa sự mong chờ. Cái nghiêm của thầy không gieo rắc nỗi sợ hãi, mà ngược lại, nó thôi thúc ý chí muốn vươn lên, muốn hoàn thiện bản thân hơn mỗi ngày. Tôi có cảm giác như mỗi hành động, mỗi lời nhắc nhở của thầy đều mang một ý nghĩa sâu xa, như thầy đang âm thầm dùng sức mạnh nội tại để đẩy chúng tôi tiến lên phía trước mà không cần phải dùng đến những lời lẽ khoa trương.

(Tập thể lớp 6A11 ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ tại ngôi nhà thứ hai mang tên Thăng Long)
Khi lớp chưa đạt được kỳ vọng đề ra, thầy chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Thầy tin lớp mình làm được hơn thế.” Chỉ một câu nói ngắn gọn ấy đã khiến không khí trong phòng học trở nên trầm lắng, không phải vì buồn bã, mà vì chúng tôi nhận ra mình đã vô tình làm thầy thất vọng đôi chút. Và rồi, tự thân cả lớp lại cùng nhau siết chặt đội hình, nỗ lực không còn vì điểm số cá nhân, mà vì mong muốn không phụ lòng tin yêu thầy đặt vào.
Tôi đã từng tự hỏi nhiều lần: “Tại sao thầy lại đặt ra tiêu chuẩn cao đến vậy?” Nhưng càng quan sát và cảm nhận, tôi càng thấu hiểu rằng thầy làm điều đó bởi thầy tin tưởng tuyệt đối vào tiềm năng của chúng tôi, tin rằng chúng tôi có khả năng vượt qua giới hạn của chính mình. Niềm tin ấy mạnh mẽ đến mức nó lan tỏa sang cả chúng tôi, thúc đẩy mỗi thành viên đều phải phấn đấu, để tập thể lớp thực sự xứng đáng với sự kỳ vọng thầm lặng nhưng vô cùng sâu sắc mà thầy dành tặng.
Thầy Tấn có lẽ không phải là người thầy dễ dàng chiếm được cảm tình ngay lập tức, nhưng càng tiếp xúc, càng đào sâu tìm hiểu, thầy lại càng khiến tôi cảm phục và biết ơn. Dưới vẻ ngoài nghiêm khắc và điềm tĩnh ấy là cả một tấm lòng kiên nhẫn, chan chứa hy vọng và tình yêu thương vô bờ bến. Thầy không cần phải dùng lời lẽ hoa mỹ để nói “thầy thương các em,” bởi chính từng hành động mẫu mực và sự kỳ vọng cao cả thầy đặt ra đã nói thay tất cả.
Hai tháng trôi qua như một cái chớp mắt, nhưng đủ để tôi khẳng định rằng hình bóng của thầy sẽ là một dấu ấn đáng nhớ theo tôi suốt những năm học sắp tới. Thầy là người đã thổi vào tôi ngọn lửa khát vọng cố gắng không ngừng, là người khiến tôi khao khát trở thành một học sinh tốt hơn mỗi ngày. Dù chặng đường phía trước còn dài, tôi tin rằng khoảng thời gian được học tập dưới sự dẫn dắt của thầy Tấn sẽ là những ngày tháng quý giá nhất trong hành trình tuổi học trò của tôi.