Trang chủ Người tốt việc tốt

Khi những thiên thần không mang cánh

28/05/2025

Trong ánh đèn vàng của một buổi tối tháng Năm, khi phố xá đã sáng đèn và tiếng ve còn rì rào trong kẽ lá, chúng tôi- nhóm thiện nguyện- lại có dịp cùng nhau chuẩn bị cho một chuyến đi đặc biệt. Đúng 7 giờ tối, chuyến xe nhỏ chở đầy ắp quà và tình cảm yêu thương khẽ lăn bánh về phía Bệnh viện Nhi Trung ương, khoa Ung bướu, mang theo hy vọng, mang đến một chút niềm vui cho hơn 100 em nhỏ nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi 1/6.

Khác với những chuyến đi từ thiện thường diễn ra vào ban ngày, hoạt động lần này được tổ chức vào buổi tối, có lẽ chính vì vậy mà không khí trên xe cũng lặng lẽ, trầm lắng hơn. Con đường đến bệnh viện như dài hơn bởi trong lòng ai cũng có cảm giác háo hức xen lẫn một chút lo lắng, nhưng trên hết là mong muốn được trao đi tình thương một cách chân thành nhất.

Đây đã là lần thứ ba tôi được tham gia hoạt động tình nguyện tại khoa Ung bướu. Cảm xúc mỗi lần đến vẫn nguyên vẹn: vừa xúc động, vừa xót xa cho số phận của những thiên thần bé nhỏ. Điều khiến tim tôi lặng đi là khi gặp lại một số em bé từng quen trong những lần trước. Có em lớn hơn, khoẻ hơn, nụ cười rạng rỡ hơn khiến tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng ngược lại, cũng có những gương mặt thân quen đã không còn… Những chiếc giường từng in dấu dáng hình các em giờ đây trống trải, để lại một khoảng lặng mơ hồ trong lòng người ở lại. Đó là những mất mát không thể gọi tên, là sự thật xót xa mà chúng tôi buộc phải học cách chấp nhận trong hành trình mỗi ngày đi gieo hy vọng.

Tối nay, không khí tại khoa Ung bướu bỗng ấm áp hơn mọi ngày. Những túi quà như từng hạt giống gieo hy vọng được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng: bánh, sữa, kẹo và cả những phong bì nhỏ chất chưa yêu thương. Chúng tôi không được vào hẳn bên trong khoa, bởi những quy định nghiêm ngặt về kiểm soát nhiễm khuẩn. Thế nên, từng bé được người thân hoặc điều dưỡng dẫn ra cửa để nhận quà. Có em mặc đồ bệnh rộng thùng thình, gầy guộc ôm chú gấu bông thật chặt. Có em được gia đình bế ra, mắt vẫn còn hoen cay vì vừa truyền thuốc xong. Nhưng cũng có những em- dù cho chúng tôi biết rõ tên- nhưng hôm nay lại không thể ra được vì có em đang nằm trong phòng mổ, có em lại quá yếu, đang mê man trên giường bệnh. Những phần quà ấy, chúng tôi gửi lại cho gia đình, kèm theo một mong ước thầm lặng: rằng khi tỉnh dậy, các em sẽ thấy những món quà nhỏ và biết rằng, các em không hề đơn độc trong hành trình này. Không có những cái ôm chặt, không có những cái xoa đầu động viên, nhưng từng nụ cười rạng rỡ, từng ánh mắt hy vọng và tiếng “Con cảm ơn ạ!” vang lên trong đêm khiến tim tôi trở nên ấm lên kì lạ. Tôi vẫn nhớ một khoảnh khắc rằng, một bé gái tết tóc hai bên cùng chiếc váy hồng nhẹ nhàng, một tay ôm gấu bông, một tay đặt nhẹ lên vai tôi, rồi khẽ nói “Chị ơi,hôm nay em sẽ ngủ với gấu nhé, gấu sẽ bảo vệ em chị ạ.” Câu nói của em khiến trái tim tôi nhói đau, tôi cảm thấy thương xót làm sao những thiên thần bé nhỏ ấy- những em bé vẫn đang cố gắng mạnh mẽ từng ngày giữa những cơn đau của bệnh tật. Khoảnh khắc ấy, lòng tôi quặn thắt: Các em còn rất nhỏ nhưng đã phải chịu đựng những đau đớn khủng khiếp đến vậy!

Dù đứng ở ngoài cổng, không được trò chuyện thật lâu hay chơi cùng các em, những mỗi món quà được trao đi đều mang theo những hy vọng, niềm vui và cả sự an ủi dịu dàng. Chúng tôi đã cùng nhau chụp lại những bức ảnh để lưu giữ kỉ niệm với từng em nhỏ. Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy nhiều em nhỏ dù đang rất mệt những vẫn mỉm cười. Một vài người nhà bệnh nhi đứng lặng theo, ánh mắt long lanh rưng rưng. Không khí lúc ấy, nhẹ nhàng mà thiêng liêng, như thể trái tim của tất cả những người nơi đây đang cùng chung nhịp đập - một nhịp đập của yêu thương và đồng cảm.

Đêm hôm đó, chúng tôi phát hết hơn 100 phần quà. Gần 9 giờ tối, khi không còn em bé nào ra nhận nữa, chúng tôi cùng nhau thu dọn, chào nhau trong từng ánh mắt lưu luyến. Trên đường về, tôi nghĩ mãi về những gương mặt của các em nhỏ- có em đã ba lần nhận quà từ tôi, có em thì mới lần đầu, và cũng có em… chỉ cần được một, hai lần duy nhất trong đời. Đó là điều khiến lòng tôi day dứt.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay, tôi không ở sân khấu, không ở công viên, cũng không ở nhà. Hạnh phúc hơn hết, tôi được đứng trước cổng một bệnh viện- nơi có những tiếng cười trẻ thơ vang lên, nhẹ thôi, nhưng lại chạm rất sâu vào trái tim của chúng tôi. Và tôi biết, nếu còn cơ hội, tôi chắc chắn vẫn sẽ lại đứng đó, vào những ngày 1/6 của nhiều năm nữa- vì các em, và vì chính những điều đẹp đẽ nhất đang được giữ gìn và trân trọng trong trái tim mình.

Các em nhỏ yêu quý!

Chị biết và hiểu rằng, con đường mà các em đang đi thật sự không hề dễ dàng. Nhưng qua từng ánh mắt và nụ cười của các em, chị thấy được những tia sáng, những điều rực rỡ hơn cả ánh nắng đầu hè- đó là sự kiên cường, là niềm tin và khát vọng sống mãnh liệt. Có thể chị không thể xoá đi nỗi đau trong những mũi kim hay ca mổ, nhưng chị hy vọng những món quà nhỏ tối nay, cùng lời chúc chân thành, tất cả sẽ trở thành một nguồn động lực để giúp các em hiểu rằng, mình được yêu thương, được quan tâm và sẽ không bao giờ đơn độc.

Chị tin rằng: Mỗi ngày các em vượt qua chính là một chiến thắng vẻ vang. Và các em chính là những anh hùng, những thiên thần nhỏ tuổi tuyệt vời nhất!

Em cũng xin được gửi lời cám ơn chân thành và sâu sắc nhất tới cô Vũ Thanh Yến cùng bác Hoài Thanh- một thành viên thường trực của nhóm chuyên hỗ trợ khoa Ung bướu đã luôn âm thầm chuẩn bị, kết nối và tạo nên hoạt động ý nghĩa này. Nhờ có cô và bác, em- cũng như nhiều anh chị em thiện nguyện khác đã có cơ hội được tiếp xúc và gần hơn với các thiên thần bé nhỏ ở khoa Ung bướu. Đây không chỉ là một buổi phát quà, chuyến đi này còn là hành trình thắp sáng nơi trái tim, để em có thể hiểu hơn về nghị lực phi thường của những em bé tưởng như mong manh nhất. Cám ơn cô và bác đã giúp chúng em không chỉ được trao đi, mà còn được nhận lại- nhận lại những bài học về lòng kiên cường, sự tử tế và tình yêu thương vô điều kiện của con người.

 

Học sinh: Đinh An Khanh - Lớp 7A3
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 23 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh