“Tri thức là hành trang quý giá nhất của con người trên hành trình vươn tới tương lai” – thật vậy, và với tôi, ngôi trường Thăng Long chính là nơi đã lặng lẽ trao gửi hành trang thiêng liêng ấy bằng cả tâm huyết và yêu thương.

Thăng Long không đơn thuần là một mái trường, mà còn là miền ký ức êm đềm, nơi tuổi học trò của tôi được ươm mầm và nâng niu. Mỗi sớm mai, khi ánh nắng dịu dàng khẽ chạm lên những tán cây xanh, tôi bước qua cổng trường với cảm giác thân thương như trở về một mái nhà quen thuộc. Những dãy lớp học mộc mạc mà ấm áp, tiếng phấn rơi nhè nhẹ trên trang bảng, lời giảng trầm ấm của thầy cô – tất cả hòa quyện thành bản giao hưởng dịu ngọt của tri thức và tình người. Nơi đây còn lưu giữ tiếng cười trong veo của bạn bè, những buổi học miệt mài xen lẫn bao ước mơ non trẻ. Thầy của tôi cũng từng là cựu học sinh Thăng Long, một người con trưởng thành rồi lại quay về bên mái nhà cũ năm nào, những câu chuyện về Thăng Long ngày xưa thầy kể làm tôi mỗi lần nghe mà đều hào hứng, tò mò, hoài niệm và thích thú đến lạ. Thăng Long trong kí ức của thầy là sự cổ kính, là sự chuyển mình theo năm tháng, là sân trường với những tấm lưới cầu lông thi đấu mà học sinh với các thầy cô cùng vui chơi với nhau, là tấm rèm phông xanh rêu cùng tấm bảng đỏ gắn chữ thủ công tên chương trình mỗi dịp lễ hội nào đó trong năm. Thăng Long là những cuộc thi văn nghệ hấp dẫn, là lễ hội dân gian đậm sắc xuân hồng tết ấm. Ngôi trường trong kí ức của thầy tôi lại là bao nhiêu là loài cây, từ những cây đại thụ tới những cây trồng trong chậu mỗi khi có chương trình cây hoa mùa xuân hàng năm. Những câu chuyện ấy lại càng khiến tôi thấy thầy tôi và chúng tôi yêu ngôi nhà thứ hai của mình biết bao! Quả thực bao thế hệ nhưng vẫn một tấm lòng, một tình yêu và sự quyến luyến chẳng nỡ rời xa.
“Thăng Long trong trái tim ta
Kí ức tình yêu khó phai nhòa”

Mới đó đã ba năm học trôi qua, chúng tôi mới ngày này còn là những cô cậu học sinh tiểu học non nớt, bước những bước đầu tiên vào ngôi nhà Thăng Long, vậy mà giờ đây chỉ còn ngắn ngủi hơn một năm học nữa để chúng tôi có thể được làm bạn cùng nhau được sống trong vòng tay yêu thương của thầy cô. Dòng thời gian chảy qua nhanh như làn nước tươi mát một đi chẳng quay lại, có dòng sông hay con thác nào chạy ngược cả đâu, thời học sinh và thành xuân của chúng ta đi qua nhanh như vậy đó. Có lẽ đến năm lớp tám này, phần nào tôi và các bạn nhận ra một điều quan trọng, hãy trân trọng thời gian hiện tại của mình tại Thăng Long, sống và bắt trọn từng khoảnh khắc thời gian đáng nhớ này, để sau này khi trưởng thành, dù đi đâu vẫn luôn nhớ về ngôi nhà thứ hai đã từng nuôi dưỡng, khởi nguồn ước mơ nơi tâm hồn ta.
Dẫu thời gian có phủ lên mái trường lớp bụi của đổi thay, thì trong tôi, Thăng Long vẫn mãi vẹn nguyên – một miền thương nhớ sâu lắng, một điểm tựa tinh thần nâng đỡ tôi trên suốt hành trình trưởng thành.